Sở Thấm ở cửa bóng lưng rời , cảm thấy vị xưởng trưởng Kỷ chút bình thường.
Thật sự là nhiều hào phóng, nhưng một ai uổng phí giống như cả.
Lại dùng phiếu công nghiệp đổi cải xanh.
Cái cũng thể hiểu , tiền mà, thích cái gì thì cái đó. Đời cô còn dùng một viên bồ đào đổi lấy một viên đá thường hoa văn mắt mà.
Nói gì nữa cũng là cô lời lỗ, Sở Thấm vui vẻ sờ phiếu công nghiệp, vui vẻ hào hứng.
cô vẫn hiểu tại đổi với cô.
Chẳng lẽ công xã ở xã Lạc Thủy ai trồng cải xanh? Đi đổi ở xã Lạc Thủy là đỡ di chuyển hơn nhiều ?
Sở Thấm "Chặc chặc " hai tiếng, tỏ vẻ nghĩ , cô lắc lắc đầu nhà.
Thứ cô chính là, Kỷ Cánh Diêu đang đạp xe về nhà cũng hiểu nổi.
Tại mua thức ăn?
Tại mua ở chỗ Sở Thấm?
Tại dùng phiếu công nghiệp để mua thức ăn của Sở Thấm?
DTV
Anh thầm hỏi chính ba câu liên tục, Kỷ Cánh Diêu cảm thấy đầu trát bùn , Sở Thấm hỏi "Còn chuyện gì " là ngốc nghếch lỡ miệng chuyện lấy phiếu công nghiệp đổi thức ăn.
Không , bệnh gì ?
Kỷ Cánh Diêu hít thở sâu mấy cái, bỗng nhiên dừng xe đạp, mặt trời chỉ còn một vòng độ cong nơi chân trời, nghĩ đến chuyện gì tiếp tục đạp xe về phía .
Về đến nhà, lấy hết cải xanh trong bao bố , cải trắng cùng củ cà rốt nhiều nhất thì thả trong góc, còn chính là rau chân vịt, hành tỏi, thứ khiến kinh ngạc chính là còn cả cây đông quỳ.
Kỷ Cánh Diêu bỗng cảm thấy xài phiếu công nghiệp đáng, tháng thiếu thức ăn .
Anh khỏi lục hết tất cả các loại phiếu trong nhà, đó đếm phiếu công nghiệp.
Tổng cộng 12 phiếu, còn thêm 16 phiếu vải.
Lúc nào đủ phiếu công nghiệp, dùng phiếu vải chắc hẳn cũng thể đổi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-570.html.]
Mặc dù tự cảm thấy bình thường, nhưng Kỷ Cánh Diêu vẫn kiềm suy nghĩ rằng những phiếu công nghiệp và phiếu vải đủ cho tìm Sở Thấm thêm mấy nữa .
*
Hôm .
Hôm nay vẫn là một ngày nắng, ánh mặt trời càng chói chang hơn so với hôm qua. Sáng sớm Sở Thấm thức dậy, cô cảm thấy nhiệt độ hôm nay tăng lên hai ba độ. Đến buổi trưa, trời nóng đến mức cô cởi hẳn một lớp áo .
Mặt trời hun khô củi đốt trải khắp nhà cả một ngày. Đến khi chạng vạng tối xuống núi, Sở Thấm sờ thử củi đốt, cảm thấy đạt đến thể than.
Cô thả những thanh củi lớn đáy hố, những thanh nhỏ hơn một chút thì để ở phía .
Tiếp đó là đào một con đường nối thẳng từ cái hố chứa gỗ đến khu vực đất trũng bên cạnh, đó trải rơm lên củi đốt chung, đầu tiên lửa sẽ cháy dữ dội, đó cô phủ một lớp bùn ướt lên củi lấp hố.
Dĩ nhiên là lấp kín.
Sở Thấm chừa mấy cái lỗ, chốc lát khói mù bay từ trong lỗ, khiến mắt cô cay đỏ lên, nước mắt chảy ròng ròng.
Làm đến bước còn xong, mà còn thỉnh thoảng đốt lửa lối dẫn mới đào.
Sở Thấm để chút củi phía lối , khói mù màu xám tro từ từ bay lên cao, lo lắng rằng nó thể khiến khác tới đây.
Có lẽ là do cô khá may mắn, lúc đa đều đang đốt cỏ cây để phân bón nuôi đất, vì thế bao nhiêu chú ý đến hành trình nảy của Sở Thấm.
mà thím Sở thấy , còn đến tận nhà hỏi han.
Bà mang mấy quả quýt tới đưa cho Sở Thấm: "Thấy mấy ngày nay nhà cháu khói lửa, cháy đang gì thế."
Cũng giống như là sấy thức ăn, vì bà ngửi mùi thơm.
Sở Thấm lập tức bóc một quả ăn: "Cháu đốt than, nếu nhà thím chuyện gì thì cũng nên đốt một ít. Mấy chú bác trong thôn hết , năm nay sẽ lạnh."
"Haizz, thể lạnh đến mức nào chứ." Thế nhưng thím Sở lắc đầu: "Hơn nữa nhà thím cũng để sẵn than, bình thường đốt lửa thím cũng dư nhiều than lắm, chất đầy hai ba giỏ kìa."
Sở Thấm bỏ một múi quýt miệng: "Loại than đó dễ vỡ đốt lâu, khi cháy còn tỏa nhiều khói, kể cả năm sáu giỏ cũng thấm ."
Những khi cô thời gian, hoặc là thời điểm thuận tiện cũng dùng loại than , mỗi đốt thì cứ một hai giờ là thêm than, thật sự là phiền phức cực kỳ.
Lúc chuyện, cô khẽ cắn thịt quả, khoảnh khắc nước tràn đầy đến đầu lưỡi, Sở Thấm khẽ cau mày.