Sở Thấm tới nơi. Trông thấy biểu cảm bình thản xen lẫn “ chuyện quan trọng cần bàn” vô cùng quen thuộc , bí thư chi bộ thôn lập tức phất tay đuổi những khác ngoài.
Mấy phút , trong căn nhà chính mát mẻ chỉ còn bốn là Sở Thấm, bí thư chi bộ thôn, đội trưởng Hàn và Đức Tử.
Sở Thấm nghiêm túc quan sát nhà của bí thư chi bộ thôn một lượt, hiểu cô luôn cảm giác nhà của ông thoáng mát hơn nhà của cô nhiều.
Bí thư chi bộ thôn đặt ghế xuống, uống một ngụm nước sang hỏi Sở Thấm: “Hôm nay cháu tới đây là chuyện gì hả?”
Sở Thấm hướng mắt về phía đội trưởng Hàn, gật đầu: “Dạ, đúng là chuyện cần bàn thật.”
Đội trưởng Hàn tiếp lời: “Thì là chuyện về nhà máy cơ khí đó.”
Sở Thấm kinh ngạc: “Sao ông ?!”
Giờ, chỉ cần thấy bốn chữ “nhà máy cơ khí” là đầu bí thư chi bộ thôn nhói lên từng cơn, ông đặt vội ly nước xuống, : “Với năng lực của cháu thì cần nhờ tới quan hệ trong thôn, lẽ đến tận nơi xin việc là sẽ nhận .”
Tuy đủ kiến thức, nhưng sức lực hơn của cô hẳn cũng là tài năng mà nhà máy cơ khí đang tìm đấy.
Sở Thấm bĩu môi: “Ý cháu .”
DTV
“Thế là gì?”
“ là về nhà máy cơ khí, nhưng chuyện khác cơ.” Sở Thấm trầm tư một lúc : “Đội trưởng, bí thư chi bộ, hai từng nghĩ đến việc chừa một phần đất trong thôn để trồng rau ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-543.html.]
Trong lúc nhất thời, đội trưởng Hàn bắt kịp mạch suy nghĩ của cô: “Ý cô là ?”
Thế nhưng đôi mắt đục ngầu của bí thư chi bộ lóe lên tia sang, tay thoáng dừng giữa trung, đó chầm chậm nâng ly nước lên: “Ý cháu là bảo thôn chúng chừa đất trồng rau, đó bán cho nhà máy cơ khí?”
Sở Thấm đáp: “Chính xác! Nếu chúng xin nhà máy cơ khí , tấn công từ bên ngoài, nghĩ tiền kiếm bằng cách quá ít? Không , nhà máy đó thuê tận mấy nghìn công nhân lận, cộng thêm nhà của họ… giờ tính sơ thử xem một ngày nhà máy cơ khí của họ tiêu tốn hết bao nhiêu ký rau .”
Lúc , đội trưởng Hàn tiêu hóa xong, cũng xiêu lòng , nhưng vài giây nghĩ ngợi khẽ cau mày: “Ý tưởng của cô đúng là tuyệt, nhưng mà…”
Sở Thấm lập tức cắt ngang lời ông , chắc như đinh đóng cột: “Đừng nhưng nhị gì nữa!”
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của đội trưởng Hàn, cô bình tĩnh khuyên nhủ bằng giọng vô cùng chân thành: “ lương thực quan trọng với , nhưng đôi khi tiền cũng quan trọng kém, giờ trong thôn là nhà bằng đất bùn vàng, nếu một ngày nào đó thể ở trong nhà gạch mái ngói thì bao, đúng ?”
Đội trưởng Hàn hừ nhẹ: “Bớt giảo biện , thấy cô mới là luôn nhớ thương nhà gạch mái ngói, nhưng sợ cây to đón gió nên mới nghĩ cách để trong thôn cùng xây nhà mới chứ gì.”
Sở Thấm phủ nhận: “Vậy thì vấn đề gì ? Tất nhiên là , lợi cho , cũng là lợi cho , vẹn cả đôi đường còn gì.”
“ vẫn giữ nguyên ý kiến , lương thực mới là quan trọng nhất.”
Sở Thấm vô cùng cạn lời: “Chỉ là chừa một phần thôi mà, trong thôn nhiều đất để như , nếu vận động khai hoang hẳn sẽ một mảnh nhỏ . Ông nhớ xem mấy năm qua, khi mà thời tiết còn bình thường thì cuộc sống của thế nào ? Không bữa nào cũng ăn cơm, nhưng tóm vẫn đủ no, nên dù bây giờ chừa một phần đất để trồng rau thì sẽ chẳng hao hụt bao nhiêu lương thực , đúng ?”
Nói đoạn, Sở Thấm khẽ thở dài một tiếng, đợi đội trưởng Hàn mở miệng tiếp: “Với cả, ông cũng nên lớn mật một chút, hồi đó rách cả miệng thể áp dụng trồng xen canh hết mảnh ruộng, nhưng ông bảo thể , dây dưa dây cà một hồi lâu vẫn chỉ chịu lấy vài mẫu đất thử nghiệm. Thôi, chuyện nữa, về đề tài trồng rau , ông cảm thấy nếu thôn Cao Thụ chúng buông tay thì thôn Tịnh Thủy bỏ qua ?”
Bí thư chi bộ thôn thôi, cảm thấy những lời của Sở Thấm quá đáng, khi đội trưởng Hàn xong sẽ lao lên c.h.é.m cô mất.