Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 533
Cập nhật lúc: 2024-10-29 06:11:01
Lượt xem: 15
Tối nay cô không về nhà, ngồi ở trong sân, Sở Thấm tối qua vốn đã là gần một buổi tối không ngủ chỉ cảm thấy bản thân cực kỳ đáng thương.
A, kỳ lạ.
Sao từ lúc nào cô lại tâm địa thiện lương lấy giúp người làm niềm vui vậy?
Sở Thấm lập tức nghiêm mặt, cẩn thận đánh giá hành động hôm nay của mình, chợt phát giác tâm địa của mình đã mềm mại hơn rất nhiều.
Loại cảm giác này không mang lại cảm giác an toàn, cô vẫn quen với ý chí sắt đá của mình hơn.
Giường ở Viện Thanh niên trí thức lớn, không quan tâm đám nhóc bọn chúng chen chúc thành cái dạng gì, tất cả đều nhét hết lên trên giường, vậy mà vừa hay đặt đầy cả giường của hai phòng.
Nhưng người lớn không có chỗ ngủ, người trong Viện Thanh niên trí thức bị tu hú chiếm tổ chỉ có thể ngồi trong sân cùng với Sở Thấm.
Nước lũ chầm chầm chảy, liên tục lộ ra bậc thang.
DTV
Đám người Viện Thanh niên trí thức nói đến chuyện phụ huynh của mình, đây là chuyện mà bọn họ nói mãi cũng không chán.
Sở Thấm nghe, không xen miệng vào.
Thỉnh thoảng Viện Thanh niên trí thức cũng có liên lạc với người trong nhà, nhà bọn họ đều ở trong thành phố, Sở Thấm có thể nghe ra được tin tức mà đến bản thân cũng không biết.
“Nhà máy cơ khí hình như cuối năm sẽ bắt đầu xây dựng rồi.”
Lời này là của Giang Nhiễm, nhà máy thép và nhà máy cơ khí thuộc về nhà máy anh em, cô ấy là con cháu của nhà máy thép, đối với hiểu biết về nhà máy cơ khí sợ là còn nhiều hơn so với người trong thôn Cao Thụ bọn họ.
Có người hỏi: “Vậy phải tuyển dụng rồi nhỉ.”
Đối với những người ở Viện Thanh niên trí thức mà nói, bây giờ nguyện vọng lớn nhất của bọn họ là được vào nhà máy cơ khí, trở thành một công nhân.
Cho dù có là Giang Nhiễm cực kỳ nhiệt tình, đều đã mang toàn bộ sự nhiệt tình của ngày này qua năm khác đều tiêu hao hết trên đồng ruộng, không còn sự ngây thơ như trước đây nữa.
Giang Nhiễm gật đầu: “Chỉ là tôi nghe nói nhà máy thép và tỉnh bên cạnh còn có mấy nơi khác đều sẽ điều người đến, những người này sau khi đến sẽ trực tiếp làm việc chính thức, không biết là sẽ tuyển dụng bao nhiêu người nữa.”
Mọi người nghe xong thì trong lòng đầy sầu lo.
Nơi khác điều đến càng nhiều người, lại càng không có việc để bọn họ làm.
Sở Thấm ngồi ở một bên nghe, cô thật sự đối với chuyện mình có nên đến nhà máy cơ khí hay không vẫn chưa quyết định được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-533.html.]
Không cần vội, Kỷ Cánh Diêu cũng chưa hỏi, Sở Thấm cứ kéo dài không chịu cân nhắc.
Trước khi nước lũ đến gần, cô đang suy nghĩ một chuyện khác. Chuyện bản thân lúc nào mới có thể đi tham gia kỳ thi tốt nghiệp cấp hai.
Ở đây ngắn ngủi trong vòng nửa năm, Sở Thấm cũng không phải là không làm được gì, chỉ có ở nhà nằm ngửa.
Phải hiểu rằng cô là một người nếu cứ nằm ngửa thời gian dài thì sẽ sinh ra cảm giác nguy hiểm và tội ác, chỉ sợ nếu cứ nằm ngửa như vậy thì sẽ sinh ra thói quen lười biếng, cô bắt đầu tự học giáo trình của lớp bảy.
Sở Thấm cảm thấy mình cũng không coi là đần độn, thật ra đầu óc của nguyên chủ cũng không ngốc.
Phần mềm dùng được phần cứng theo kịp, thỉnh thoảng Sở Thấm mang theo thức ăn đến thỉnh giáo Giang Nhiễm một phen, nội dung của lớp bảy không nói trăm phần trăm, nhưng lấy được điểm thi vừa phải trên bài thi thì vẫn được.
Nếu có trình độ lớp bảy, thậm chí trình độ cấp hai, cũng không biết được sau khi vào nhà máy cơ khí thì có thể trở thành ông chủ nhỏ hay không.
Dù sao thì trong đội tuần tra chắc chắn phần lớn cũng là những nhân tài thể lực đầu óc có kiến thức không mấy phong phú. Đến lúc đó trình độ cao hơn cô không thể đánh giỏi bằng cô, có thể đánh được như cô nhưng học lực không cao bằng cao, cô không làm đội trưởng của đội tuần tra… À không, là lãnh đạo nhỏ, vậy thì ai làm lãnh đạo nhỏ cơ chứ.
Một đám người hàn huyên đến tận nửa đêm.
Mưa dầm mưa dề cuối cùng cũng tạnh, tựa như là xăng trong xe cuối cùng cũng hết, một giọt cũng không còn nữa.
Mặt trăng ló ra từ trong đám mây đen, trong thôn lập tức loé ra một ánh sáng đẹp đẽ.
Sở Thấm trừng to mắt, có chút bất ngờ.
Những người khác cũng đứng dậy, mọi người trước nay chưa từng nhìn thấy cảnh tượng trong trẻo lạnh lùng như vậy, trong trẻo đến cực hạn.
“Giống như kim cương phủ đầy trên đất vậy.”
Bỗng nhiên, Sở Thấm thì thầm cảm khái.
Đám người: “…”
Sở Thấm: “Cũng giống bạc nữa.”
Đám người lại im lặng.
Giang Nhiễm nhịn rồi lại nhịn, nghiêm túc nói với Sở Thấm: “Sở Thấm, tôi cảm thấy cô muốn thi lớp bảy, văn viết vẫn còn phải luyện tập.”
Không thể nhìn thấy cảnh đẹp là trong đầu toàn là kim cương vàng bạc, quá tục tĩu.
Sở Thấm không hiểu, nhưng vẫn gật đầu.