Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 514
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:04:52
Lượt xem: 28
Cuối cùng Sở Thấm cũng không lấy gì cả, đợi một lúc rồi cùng thím Sở về nhà mà không kịp ăn tối, cậu út Dương có muốn giữ lại cũng không giữ được.
Ra khỏi cửa, cô quay đầu nhìn vào, hai gia đình anh chị của cậu út Dương vẫn ngồi yên trong phòng khách, bà Dương đỏ mặt tía tai vì nén giận. Có lẽ do kiếp trước ít giao tiếp với người khác, nên Sở Thấm trong giao tiếp xã hội, à, thực ra là trong việc nhận biết ánh mắt của người khác thì giác quan thứ sáu kém hơn người thường một chút.
Mãi cho đến khi đạp xe về được nửa đường, cô mới há hốc mồm, đột nhiên hiểu ra.
"Thím ơi, hai nhà anh chị của cậu cháu còn không chịu về là vì muốn ăn cơm ở nhà cậu của cháu phải không?" Sở Thấm hỏi lớn vọng lại.
Thím Sở cũng bất lực: "Bây giờ cháu mới biết được à, sắc mặt bà kế của cháu đen thui như vậy kìa, mợ của cháu nằm trong phòng cũng không bình tĩnh nổi, hiển nhiên là mẹ chồng và nàng dâu cảm thấy mất mặt và ghét hai nhà đó."
Sở Thấm tấm tắc hai tiếng: "Thời buổi này, dù quan hệ có thân thiết, cũng không ai dám đến nhà người khác ăn cơm mà không được mời. Mà cháu cũng không thấy họ mang quà đến."
Thím Sở di chuyển sang một bên, trốn sau lưng Sở Thấm để che gió, bà ấy nói tiếp: "Thím thấy mà, một nhà mang nửa cân đậu phộng, đậu phộng nhăn nheo đến mức lừa của đội sản xuất cũng không thèm ăn. Một nhà mang vài củ khoai lang, loại khoai to nhất, kém chất lượng nhất, bên trong gốc uốn éo, ăn giống như nhai củi, nuốt cũng không trôi."
Nói rồi bà ấy lắc đầu.
Hai gia đình đến đều là vợ chồng, mỗi nhà dẫn theo hai đứa trẻ. Nói là trẻ con, nhưng thực ra có hai đứa cùng tuổi với Sở Thấm, hai đứa còn lại chỉ nhỏ hơn Sở Thấm vài tuổi. Nghe nói những đứa lớn đã làm cha hoặc sắp lập gia đình, nói cách khác có tổng cộng tám người lớn, thím Sở cũng không biết phải nói gì.
Sở Thấm nghe xong chỉ cười khẽ, không nói tiếp.
Nhà cậu út Dương giàu có, dù không đuổi khéo được, một bữa cơm cũng không làm hao tốn bao nhiêu.
Buổi tối.
Thôn Tịnh Thủy.
Lưu Chi căng thẳng nghe động tĩnh bên ngoài. Là chồng và mẹ chồng đang tìm chiếc chân giò lợn để trong bếp bị mất.
DTV
Lúc này bà Dương tức giận đến mức mặt bà ta không còn đỏ như lúc nãy nữa, mà chuyển sang màu đen.
Bà ta nén giận, thấp giọng mắng: "Đúng là tầm nhìn hạn hẹp, đồ của em dâu đang ở cữ mà cũng muốn trộm! Thật là do đời trước làm ác, đời này mới sinh ra hai thứ đó." Dù không biết ai lấy, nhưng bà ta chửi luôn cả hai nhà.
Cậu út Dương tức giận nghiến răng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-514.html.]
Một tay ông ấy xoa đầu, một tay chống thắt lưng, đi đi lại lại trong bếp.
Chiếc chân giò lợn là ông ấy vất vả tìm cách mua từ hợp tác xã thịt về với giá cao, hôm nay từ bốn giờ sáng ông ấy đã rời nhà, đến ba giờ chiều mới về, chỉ mong bồi bổ sữa cho vợ sau khi sinh, không ngờ vừa mới sơ ý là nó đã bị trộm mất.
"Đáng lẽ phải đuổi chúng ra ngay sau bữa cơm! Đậu phộng với khoai lang đó cho lợn ăn lợn cũng không thèm. Thật đúng là súc sinh cũng không bằng." Cậu út Dương không nhịn được lớn tiếng mắng.
Bà Dương nghẹn họng, mặt càng đen thêm.
Nhưng bà ta không dám nói gì, chỉ quay mặt về phòng, ngồi ì trên ghế, câm như hến. Dù bà ta ghét cái đôi vợ chồng kia, nhưng vẫn hy vọng họ bình an.
Nhưng bây giờ... Đúng là oan gia.
Trong phòng, Lưu Chi nghe xong lại hơi thở phào.
Bà ấy không tin bà Dương sẽ đối xử tàn nhẫn với hai nhà đó, thậm chí dù có nhẫn tâm với hai người lớn, đứa cháu đến khóc lóc, quỳ xuống cửa khóc lóc cầu xin thì chẳng lẽ bà ta nỡ đuổi đi à?
Nhưng chồng bà ấy thì bà ấy biết rõ.
Lúc này không còn là nói giận dỗi nữa, ông ấy thực sự tức giận và đau lòng, rất có khả năng sẽ không giúp đỡ hai nhà kia nữa.
Cậu út Dương quay vào phòng, vẻ mặt dịu dàng, nói: "Ngày mai tôi sẽ hỏi lại hợp tác xã thịt xem có còn chân giò không, nếu thật sự không còn thì sẽ hỏi Sở Thấm còn không.”
Rồi ông ấy dừng một chút, quyết tâm nói tiếp: "Nếu hai nơi thực sự hết, thì tôi sẽ ra Đông Hồ xem có cá không."
Lưu Chi chỉ thản nhiên cười nhẹ: "Không sao, tôi thấy Sở Thấm và thím Sở đã cho một ít gạo kê, uống cháo gạo kê cũng được."
Nói xong, bà ấy vuốt vuốt mặt đứa con gái lớn.
Cậu út Dương lại tức giận, giọng khàn khàn: "Con chúng ta mới sinh được mấy ngày đã phải uống cháo gạo à? Bà yên tâm đi, dù phải cho con uống sữa bò sữa cừu cũng không để nó uống cháo gạo đâu."
Lúc này Lưu Chi mới vui vẻ.
Không chọc giận ông ấy, nếu ông ấy giận quá mà bị mẹ xúi giục tha thứ cho hai nhà kia thì sao.