Tại ngẩn ?
Đây là thôn Cao Thụ của cô!
Mẹ ơi, đây là thế?
Sở Thấm sững tại chỗ ngẩn , nhưng trời tối dần, cô chỉ tại chỗ một lúc bắt đầu tiếp.
“Đây là… nhà máy cơ khí ?”
Cuối cùng, khi mười phút, Sở Thấm loáng thoáng thấy mấy tòa nhà ăn nhập với ngọn núi mới thở phào một .
Nhà máy cơ khí là , như thế cô sẽ đường về nhà.
Cô sợ nhất là đến một ngôi làng xa lạ, lỡ dân làng chặn thì thế nào?
Sở Thấm vẫn hiểu câu hổ còn sợ đàn sói.
Sở Thấm nhận đang lòng vòng trong nhà máy cơ khí, càng về hướng nhà thì càng đến gần tòa nhà cơ khí.
“...”
Lần ngượng ngùng thôi, cô thật sự đến đây . Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định xem con đường nhỏ nào ngoài .
Sao mấy con đường xuống núi về phía nhà máy cơ khí thế.
Nhà máy cơ khí cực kỳ lớn, chỗ một tòa nhà, chỗ một tòa nhà Sở Thấm đường .
Phải đây?
Hay là về núi, từ núi về hướng thôn Cao Thụ, khỏi phạm vi của nhà máy cơ khí mới xuống núi?
Ừm, thế cũng .
Sở Thấm cắn môi suy nghĩ leo núi .
Lúc liếc mắt thấy một bóng , cô lập tức dừng , khỏi trợn tròn mắt.
Ai thế?
“Đệt mợ, Kim lão nhị?”
Sở Thấm trừng mắt , lúc chắc chắn là ông mới vội vàng trốn bụi cỏ bên cạnh.
Gần đây Kim lão nhị khá là hăng hái.
Bởi vì ông đội thi công của nhà máy cơ khí, dù ba tháng vợ tự mang con gái về nhà đẻ nhưng điều đó ảnh hưởng đến việc ông đắc chí.
Sau khi ông đội thi công, cha và trai ông coi trọng ông hơn, thậm chí còn bảo nhờ ông giúp đỡ, Kim lão nhị cực kỳ vui.
Chỉ là ông kẻ ngu, lấy bao nhiêu tiền lương cất hết , lúc vợ thì đưa cho vợ, vợ ông về nhà đẻ ông cũng gửi qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-511.html.]
Điều Kim lão nhị là hành động của ông cuộc hôn nhân thứ hai của ông tan vỡ.
Dẫu thì trời đất rộng lớn, tiền là nhất ?
Kim lão nhị coi như phát triển, cũng ngại giao lưu kết bạn lúc trong nhà máy cơ khí, ông khá nhiều bạn.
Nếu ông tiếp tục nịnh bợ thì thể sẽ trong nhà máy cơ khí.
Đương nhiên Sở Thấm cũng quan tâm những điều lắm.
Cô chỉ gặp cơ hội giờ từng , cô từng quên nhà họ Kim hổ thế nào.
Trong đó đáng cô đánh một trận nhất chính là Kim lão nhị.
Sở Thấm bỏ bao tải và cái sọt vác lưng xuống, nghiêm túc quan sát Kim lão nhị qua khe hở trong bụi cỏ.
Cô thấy Kim lão nhị cởi thắt lưng quần, đó một chỗ trong bụi cỏ.
Ông tiểu nên Sở Thấm nữa.
Cô chỉ yên lặng lấy thứ khỏi bao tải để xuống đất.
Sau đó cô cầm cuốc vặn mạnh, tách rời cán cuốc và lưỡi cuốc.
Sở Thấm nở nụ u ám.
Cô xoa tay, buộc chặt dây giày, thấy tiếng sột soạt mới ngẩng đầu lên.
Kim lão nhị xong, hào hứng về nơi việc.
Ông sức tưởng tượng cuộc sống của .
DTV
Ông là một công nhân, còn là công nhân nhà máy cơ khí. Ông công ăn việc định, nhận tiền lượng mấy chục đồng và phúc lợi hàng tháng.
Sau khi công việc định, ông còn thể tìm một công việc vị trí như thế cho vợ, đợi khi hai cùng với thì thể chia phòng, cần ở chung ký túc xá nữa.
Thậm chí ông còn nghĩ đến cảnh tượng đeo đồng hồ xe đạp, ngày nào cha ông cũng tươi chào đón ông , ông là đứa con trai phấn đấu nhất.
Còn về đứa con… Kim lão nhị khẽ nhíu mày, ông vẫn đưa Kim Kim và Kim Ngọc về.
Nuôi con thì thể để dì ông nuôi, nhưng con là con của ông .
Đương nhiên lúc ông thành công nhân , sợ hai em Kim Kim và Kim Ngọc lớn lên về, dẫu ông cũng là công nhân mà.
Tưởng tượng như thế Kim lão nhị khỏi mỉm .
“Ha ha… ha ha…”
lúc đó: “Bộp…”
Kim lão nhị hướng mặt về phía mặt trời khó khi xuất hiện nhưng lặn về phía tây, đôi mắt đảo một vòng, đầu óc choáng váng, nhũn chân lảo đảo về phía .
Suýt nữa thì ông ngã sấp xuống, để lộ Sở Thấm phía , tay cầm gậy gỗ mỉm ông .