Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 504
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:04:36
Lượt xem: 17
Nhìn thấy bột gạo, lời từ chối Sở Thấm đã đến bên miệng nhưng đành nuốt trở lại.
Bột gạo à, cô rất muốn ăn bún xào.
Tương ớt đã làm xong rồi, chỉ thiếu bột gạo nữa thôi.
Thế là Sở Thấm nói: “Thím, thím đợi chút.”
Nói xong thì vội vã chạy vào trong nhà, móc ra chìa khoá từ trong tủ quần áo rồi tiến vào hầm đất.
Hầm đất trong nhà là nơi quan trọng chỉ có cô mới có thể đi vào, đương nhiên chìa khoá cũng không thể đặt ở nơi tuỳ tiện. Thế là Sở Thấm thắt chặt bằng dây màu đỏ rồi đeo nó lên cổ, cho dù là đi tắm hay là đi ngủ, chưa bao giờ bỏ ra.
Sở Thấm mở một túi trên giá gỗ trong hầm đất ra, lấy mấy cuộn miến khoai lang ra ngoài.
Tiếp đó lại cột lên trên, sau khi đóng kỹ hầm đất thì mang miến khoai lang quay lại gian nhà chính.
“Thím, những thứ miến khoai lang này thím mang về đi, những thứ này không hợp để nấu với dấm và ớt.”
Bởi vì miến khoai lang luôn có một hương vị, là mùi của khoai lang, nhất định phải dùng gia vị nặng thì mới che khuất được.
Thím Sở nhận lấy, Sở Thấm lại cho bà ấy chỗ sủi cảo vẫn chưa đông lạnh mà lúc nãy mới gói xong.
“Nhân cây tể thái?” Thím Sở ngạc nhiên.
Sở Thấm gật đầu, rau dại mà, cô cũng không sợ bị thím Sở phát hiện ra điều gì khác lạ.
Dù sao bây giờ rau dại cũng không phải là không có nổi một tí, trong núi vẫn có thể tìm được chút ít.
Mà sân bên cạnh đã bị cô rào hàng sắt che chắn, thím Sở cũng không thể nhìn thấy được thứ gì hết.
Thím Sở chỉ cảm thấy Sở Thấm may mắn, lên lên xuống xuống trên núi mà còn có thể hái được đồ tốt.
Bà ấy mang theo miến khoai lang và sủi cảo về nhà, chợt nghe thấy tiếng rao, quay đầu lại thì ra là thím Trương ở sát vách.
“Mẹ của Phi Yến, bà làm gì thế?”
Thím Sở nhanh tay lẹ mắt che rổ lại.
Thím Trương: “Ai dô, có thể làm gì chứ, có chuyện tìm bà đây này, tôi vừa mới về từ nhà em gái của tôi, lúc trở về nghe nói là mợ của Sở Thấm hình như sắp sinh rồi.”
Thím Sở ngạc nhiên: “Gì cơ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-504.html.]
Cũng không để ý đến trứng gà và miến khoai lang trong giỏ xách, tiến mấy bước về đó rồi sửng sốt suy nghĩ, lại dùng ngón tay tính nhẩm một cái, vỗ tay: “Cũng đúng mà, giờ cũng đến lúc rồi.”
Bà ấy vội vàng chạy về phía nhà của Sở Thấm, vừa chạy vừa nói: “Đây là chuyện lớn, tôi phải nói với Sở Thấm một tiếng.”
Thật ra Sở Thấm sắp quên sạch chuyện này rồi.
Không, chính xác mà nói thì cô không quan tâm đến chuyện mang thai này nhiều.
Dù sao thì đời trước cô ở nơi thưa thớt người, hai ba năm cũng không thấy được một người phụ nữ mang thai hay một đứa trẻ sơ sinh nào.
DTV
Mà cô xuyên không đến nơi đây, lại ngại thân thiết với người ở trong thôn, nhà ai sinh một đứa trẻ thì sẽ tặng mấy quả trứng gà sang, cũng sẽ không đi xem trẻ sơ sinh.
Cho nên khi thím Sở nói tin tức này cho cô, Sở Thấm quả thật là kinh ngạc đến ngây người.
Phản ứng đầu tiên của Sở Thấm là căm giận bất bình, cả giận nói: “Mợ cũng sắp sinh rồi, cậu út hôm qua lại còn vào trong huyện với bọn cháu!”
Cô hiểu được là cậu út Dương chắc chắn muốn đi theo để chơi vui, không ngờ được là lúc này rồi mà còn muốn chơi.
Phản ứng thứ hai là: “Vậy cháu phải làm những gì đây? Hay là phải cho những gì ạ? Trứng gà đỏ? Hay là bún gạo?”
Mấy câu hỏi liên tiếp này của Sở Thấm suýt chút nữa là khiến thím Sở bị hỏi đến ngỡ ngàng luôn, bà ấy khoát khoát tay: “Cháu cũng không phải là nhà mẹ đẻ của mợ cháu, đưa trứng gà đỏ gì chứ hả. Cháu là cháu đằng ngoại, thích đưa gì thì đưa đó, nhưng mà nếu mẹ cháu vẫn còn, chuyện làm cô này mẹ cháu sẽ đưa quần áo.”
“Nhưng cháu không có vải vóc.” Sở Thấm khó xử.
Thím Sở: “Vậy cháu cứ xem xét mà tặng.”
Nói xong thì bà ấy đi luôn, bà ấy vốn nghĩ mợ của Sở Thấm sợ là phải mấy ngày nữa mới có thể sinh, cho nên vẫn chưa giặt tấm thảm, lúc này phải chạy về nhà lấy tấm thảm.
Sở Thấm ngây ngốc sững sờ tại chỗ.
Mấy giây sau mới phản ứng lại, nghĩ ngợi phải đi chỗ nào tìm chút vải vóc và bông.
Thôn Tịnh Thuỷ.
Tối hôm qua Lưu Chi đã cảm giác được dưới thân chảy ra thứ gì đó, một đêm không dám ngủ, thế là sáng nay dậy muộn.
Trường học vẫn chưa vào tiết, sau khi cơm nước xong thì bà ấy suy tư trong phút chốc, vẫn là ôm sách vở đến trường học.
Nhưng lúc lên tiết đầu bà ấy cũng cảm giác được có gì đó không bình thường, chống đỡ lên lớp xong, lúc trở về phòng làm việc thì nước ối ở dưới thân lập tức chảy ra.
“Trời ơi…”
Những người khác bị doạ gần chết, đỡ lấy bà ấy, hô hoán gọi người, Hồ Trường Sinh ở bên cạnh thấy một màn này thì bị doạ đến mức run hết chân suýt chút nữa là ngồi sụp dưới đất, kém chút nữa bị người khiêng lên cáng cứu thương cùng với Lưu Chi.