Sở Thấm dừng , vẻ mặt khó hiểu: “Cô đang gì ?”
Trương Phi Yến chằm chằm đỉnh đầu Sở Thấm, chỉ cảm thấy ánh sáng xanh nhạt lóe lên, lắc đầu gì.
“Cô chuyện chứ.” Sở Thấm cạn lời.
Nó khiến cô cảm thấy khó chịu.
Trương Phi Yến xua tay: “Không cô , hôm nay chuyện với cô.”
Cô dừng một chút : “Bây giờ còn liên quan đến cô nữa , cô gì thì .”
Đã đến lúc cô từ bỏ con đây của .
Cái khỉ gì thế.
Sở Thấm nên lời, trợn mắt rời với mái tóc đuôi ngựa đung đưa.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Trương Phi Yến lẩm bẩm trong lòng: “Chuyện gì ? Chồng kiếp của Sở Thấm kết hôn.”
Mẹ cô kể rằng, Vương Kiến Minh trong thôn yêu đương với một cô gái ở huyện, cũng tính đến chuyện kết hôn. Nghe nửa tháng nữa họ sẽ kết hôn, thể thấy cả hai nhà hài lòng. Trương Phi Yến thực sự tò mò.
Nếu kiếp hai họ thể đến với . Vậy đứa con gái kiếp của Sở Thấm còn thể sinh ?
Nếu thể thì ?
Đợi , cô điên . Lo lắng về chuyện gì, cũng con gái .
Trương Phi Yến tự ấn đầu , dậy vỗ m.ô.n.g nhà .
Cô Sở Thấm ở kiếp cuối cùng sẽ phận như thế nào, nhưng cô hy vọng đổi vận mệnh của nhiều như Sở Thấm, sẽ luôn gặp may mắn.
*
Sở Thấm về nhà, đầu tiên là kiểm tra vật tư.
Thực phẩm phân phát năm nay ít đến đáng thương.
Gạo phân phát từ lâu, Sở Thấm chỉ nhận một bao. Ngay cả một việc gần mười ba hoặc mười lăm công điểm mỗi ngày như cô, cũng chỉ nhận một bao. Thế thì những khác nhận ít đến mức nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-478.html.]
Cô nghi ngờ vài gia đình, tất cả cộng cũng chỉ nhận một bao gạo.
Cô cất gạo kho, nhưng vì chất lượng kém nên Sở Thấm cho kho đặc biệt thể kéo dài thời hạn sử dụng. Cô định khi ăn hết gạo trong thùng gạo thì sẽ lấy gạo phát năm nay để ăn. Ngoài gạo , còn khoai lang.
Khoai lang cũng ít. Sau một năm việc, Sở Thấm chỉ nhận đến một trăm năm mươi cân khoai lang.
DTV
Chậc chậc, đúng là lòng lạnh lẽo. Thời tiết tuy lạnh, nhưng cũng lạnh bằng trái tim cô lúc .
Khoai lang cho trong ba lô gian, Sở Thấm cũng bây giờ trong ba lô gian chứa bao nhiêu củ khoai lang. Mỗi ăn đều chỉ việc lấy , nhưng cô luôn cảm thấy lấy đủ.
Sở Thấm cũng cảm thấy gì , cô cũng nghĩ cần ghi khẩu phần chia theo khẩu phần theo ngày.
Chẳng cô nỗ lực suốt hai năm qua chỉ vì khoảnh khắc ?
Vì để thích gì thì ăn nấy.
Cho dù thịt thể tùy tiện ăn , nhưng đến cả lương thực cũng thể . Đồ ăn ngon thể ăn tùy tiện , chẳng lẽ khoai lang cũng ?
Sở Thấm là thích khổ hạnh, tính cô thích tận hưởng, ăn khoai lang nhưng cũng thể keo kiệt như .
Nhìn đống khoai lang nặng đến một trăm năm mươi kí, Sở Thấm tự thấy là giàu cũng còn đau khổ nữa. Cô đặt những củ khoai lang gian, giữ phần đất vương vãi khắp sàn gian loại bỏ.
Còn là ngô và đậu nành.
Ngô cũng bao nhiêu, cô chia cho hai bao còn lỏng lẻo, cũng nhẹ, buộc chặt chắc chỉ còn một bao rưỡi.
Hơn nữa, ngô mới chỉ phơi nắng thôi chứ tuốt, Sở Thấm vẫn đem sân phơi mới .
Cô suy nghĩ một lúc, đặt một đoạn tre to bằng ngón tay cái giữa hai cây cột mái hiên, dùng vỏ ngô buộc từng cây ngô cây tre. Sau ba đến năm ngày phơi nắng thể tách hạt ngô cất ăn dần.
Còn đậu nành thì khá nhiều.
Sở Thấm thử xách lên, ngờ nhận mười lăm kí, cô kinh ngạc há hốc miệng.
Sợ là năm nay trong thôn sẽ nhiều ăn cơm đậu, Sở Thấm phỏng đoán trong lòng.
Còn đậu xanh, dầu cải và hạt vừng, Sở Thấm đều mang hầm cất.
Làm xong việc, Sở Thấm trong sân, cảm thấy cơn gió đầu đông cũng lạnh lắm, nheo mắt nghĩ đến chỗ lương thực của , trong lòng lập tức cảm thấy vui vẻ.
Có thể nhiều lương thực như , cuộc đời cô cũng chẳng còn gì hối tiếc, đây quả thực là điều tuyệt vời nhất khi xuyên đến đây.