Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 475
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:02:58
Lượt xem: 19
So sánh với những người khác, quần áo của cô quả thực không đủ mặc.
Sở Thấm đi vào bên trong xã cung ứng, xã cung ứng vốn náo nhiệt bỗng nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Tuy nhiên, có lẽ bởi vì bây giờ còn chưa tới buổi trưa, dù sao mọi người cũng đều đang làm việc, làm gì có thời gian đi dạo xã cung ứng.
Mục tiêu của Sở Thấm rất rõ ràng, sau khi tới cửa hàng cô nhanh chóng đi tới quầy hàng, cô chỉ vào miếng vải màu xanh đậm trên quầy hàng nói: “Tôi cần mười mét vải, là tấm vải có màu xanh lam kia.”
Phiếu vải của cô vừa hay là mười mét, cô lập tức dùng hết toàn bộ tránh sau này lại phải đi thêm chuyến nữa.
Người bán hàng không nói chuyện, chỉ uể oải không có sức lực đứng lên, giúp cô kéo tấm vải xuống.
Sở Thấm lấy phiếu ra, sau khi lấy được tấm vải, cô vui vẻ sờ lên, rất tốt rất tốt, chất liệu vải rất thoải mái.
Ngay sau đó cô đi tới quầy hàng, trên người cô còn có ba phiếu công nghiệp.
Những thứ có thể mua được bằng phiếu công nghiệp rất nhiều, xà phòng sử dụng hàng ngày là thứ cô thiếu nhất.
Thời gian này, cô không lên thị trấn, trong nhà cũng hết xà phòng, cho nên khi Sở Thấm giặt đồ đều chỉ ngâm trong nước sạch, rồi dùng chày để đập, quả thực khó mà chấp nhận nổi.
Thế là Sở Thấm mua ngay một lúc sáu cục xà phòng, tốn mất hai phiếu công nghiệp của cô.
Một tấm phiếu còn lại cô dùng để mua một đôi dép
Tuy nhiên đó là dép cao su bông, cô quyết định mùa đông khi ra ngoài sẽ mang nó, tránh cho ngày ngày phải mang ủng đi trên tuyết, ngày ngày đều mang... Cũng sẽ bị hôi.
Mua hàng xong, Sở Thấm lại đi dạo, nhìn thấy không còn gì có thể mua được nữa cô mới quay về nhà.
Ở xã cung ứng, đến bánh quy và kẹo còn không có, khiến cho Sở Thấm không biết nên lấy cớ gì để lấy bốn hộp bánh quy còn đang cất trong nhà ra nữa, chỉ đành tự mình nhai rộp rộp ăn.
Sắp tới buổi trưa, cô đạp xe về nhà.
Trên đường đi, cô vô cùng đói bụng, cô tìm một nơi không có người, dừng xe lại lấy hai quả trứng gà ra ăn, sau đó mới tiếp tục vừa đạp xe vừa ăn bánh quy.
Con đường mà cô đi vẫn là con đường ở nhà máy cơ khí kia, ai ngờ được trên đường về cô lại gặp phải phó xưởng trưởng kia.
Kỷ Cánh Diêu cũng thấy ngoài ý muốn, anh gật đầu với cô, hai người đạp xe đạp lần thứ hai đi ngang qua nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-475.html.]
*
Khoảng thời gian không cần đi làm trôi qua rất nhanh.
Sở Thấm đã làm xong một cái chăn bông, vì còn sót lại một ít vải, nên may thêm hai bộ quần áo, một bộ tay ngắn và một bộ tay dài.
Chất vải tương đối nhẹ và mỏng, rất thích hợp mặc vào mùa hè và cuối xuân đầu thu.
Cô còn dọn sạch cỏ dại quanh sân. Không ngoa khi nói rằng đám cỏ dại và bụi cây trong sân nhà cô cũng tươi tốt như rừng già trên núi. Điều này không chỉ xảy ra ở bên cạnh sân, mà còn ở sườn núi trước sân.
Nếu nhìn từ xa, không, thậm chí nhìn từ chân đồi, cũng chẳng thể thấy được nhà cô.
Hàng rào sắt trước sân cao hơn bức tường xung quanh, che kín toàn bộ căn nhà. Những cành cây đan xen che mất cửa sân một cách dễ dàng. Điều này khiến Sở Thấm thỉnh thoảng phải cắt tỉa, gần như mỗi tháng một lần.
Sở Thấm gom chỗ cỏ dại đã dọn sạch lại một chỗ, dùng lửa đốt thành tro.
Tro tàn được Sở Thấm rắc xuống đất, cô dự định sẽ nuôi dưỡng đất trong hai ba năm, sau đó trồng vài quả dưa hấu.
DTV
Dưa hấu không phải là một loại lương thực hay rau củ nên trồng nó có vẻ hợp lý. Ngoài kia còn có dưa hấu rừng, mấy quả dưa hấu mọc cạnh nhà cô không phải là chuyện bình thường sao?
Về phần cành cây, Sở Thấm cắt thành từng khúc nhỏ, đem ra ngoài sân phơi khô, sau đó mới mang vào bếp lò chờ đốt.
Chỉ riêng chỗ củi đốn từ khoảng đất trống cạnh sân, gần như đã lấp đầy nơi chất củi trong bếp cũng đủ cho cô dùng suốt nửa mùa đông.
Sở Thấm là người rất nhạy cảm về các mối nguy hiểm, cô dọn sạch củi trong hầm, phủi sạch tro trên củi. Sau đó đặt củi ngay ngắn bên cạnh lò sưởi trong phòng ngủ.
Cùng lúc đó, một đống củi cũng được đặt bên cạnh hố lửa trong đình nghỉ chân. Cứ như vậy, trước cuối năm nay sẽ không cần phải xuống hầm lấy củi. Tuy nhiên, trong hầm vẫn còn một chỗ trống, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Sở Thấm lại vô tình bùng phát. Nên cô lên núi đốn củi vào một ngày đẹp trời.
Ví dụ như ngày hôm nay.
Không ngờ trong chuyến đi này, thứ cô thu hoạch được không chỉ là củi.
Đã vào đầu đông, hai ngày nữa tuyết sẽ rơi dày đặc.
Nhưng năm nay không hề có dấu hiệu tuyết rơi, điều này khiến hầu hết mọi người trong thôn đều cảm thấy sợ hãi. Họ lo lắng rằng ông trời đang kìm nén đại hoạ và nó sẽ ập xuống bất ngờ, tựa như mưa đá vào mùa hè.
Mùa đông năm ngoái lạnh đến mức suýt chút nữa g.i.ế.c c.h.ế.t người, năm nay thời tiết lại khắc nghiệt… Muốn trải qua một cách yên bình, thì có hơi khó.
Nhưng bọn họ lại sợ tuyết không đến.