Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 474

Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:02:57
Lượt xem: 16

Đương nhiên, chắc chắn một miếng vải này sẽ không đủ

Nhưng nếu chỉ làm một mặt lại thôi thì vừa đủ, đến lúc đó một mặt của tấm vải tơ này sẽ dùng làm chăn, không biết sẽ thoải mái tới nhường nào.

Hôm sau.

Vẫn là một ngày trong lành.

Sở Thấm đạp xe đạp, xuất phát từ trong thôn, cô đi dọc theo đường nhỏ về hướng nhà máy cơ khí. Nhưng đích đến của cô không phải nhà máy cơ khí, mà là đi ngang qua nhà máy cơ khí rồi đi lên thị trấn.

Cô định đi lên thị trấn tiêu hết phiếu.

Cuối thu đầu đông, vạn vật tiêu điều.

Mùa màng năm nay không tốt, phong cảnh ven đường cũng mang theo một cảm giác hiu quạnh.

Đường nhỏ trong núi chỉ rộng một mét, có một số nơi thậm chí còn chưa tới một mét, miễn cưỡng có thể đủ cho hai người đi, xe đạp cũng miễn cưỡng có thể di chuyển.

Ngẫu nhiên gặp phải người khác, Sở Thấm còn phải dừng xe đạp lại bên cạnh bụi cỏ để đối phương đi trước.

Đừng nghĩ rằng con đường nhỏ như vậy sẽ không gặp trúng người khác.

Trước kia, con đường này quả thật rất ít người, nhưng từ khi nhà máy cơ khí được xây dựng đã có nhiều hơn.

Người của thôn Tĩnh Thủy và thôn Lưu Lý cũng xuất phát từ con đường nhỏ trong thôn để đi tới nhà máy cơ khí, cuối cùng sẽ tập hợp trên con đường nhỏ này. Sở Thấm đạp xe đi suốt một đường, trước khi đi tới nhà máy cơ khí, cô gặp được khoảng chừng sáu người.

Khi đi tới nhà máy cơ khí, cô cũng không dừng lại mà lập tức đạp xe về phía đường lớn.

Kỷ Cánh Diêu vừa lúc đi ngang qua, anh là người có khả năng ghi nhớ người khác rất tốt, nên không có chút ngoài ý muốn nào, anh đã lập tức nhận ra Sở Thấm.

Hôm qua, sau khi về nhà Kỷ Cánh Diêu đã đi tìm người duy nhất mình quen biết trong công xã là dì Lan Bạch để tìm hiểu, anh mới biết được Sở Thấm này quả thật là một người nổi tiếng danh thơm truyền mười tám dặm.

Cô là một người nổi tiếng, từ nhỏ đến lớn cô cũng rất ít khi rời khỏi huyện Tân Minh, cô cũng đã từng là tấm gương tiêu biểu, Kỷ Cánh Diêu biết ngay mình đã hiểu lầm người ta. Có lẽ cô thật sự tò mò về nhà máy cơ khí, nên mới đi lòng vòng xung quanh như vậy.

Mặc dù trong lòng Lan Bạch có ý muốn giật dây hai người, nhưng bà ta cũng không tùy tiện đề cập chuyện này với Kỷ Cánh Diêu.

DTV

Dù sao, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được dì Dương có vẻ lấy lệ, rõ ràng cũng không hài lòng với Kỷ Cánh Diêu cho lắm. Nếu như bà ta nói với Kỷ Cánh Diêu, nhưng dì Dương lại không hài lòng, vậy chẳng phải một câu đắc tội cả hai người à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-474.html.]

Nhưng Lan Bạch không biết rằng, từ khi biết được Kỷ Cánh Diêu đã trở thành phó xưởng trưởng của nhà máy cơ khí, tất cả những điều không hài lòng đều trở thành vô cùng hài lòng.

Cái gì, trẻ mồ côi.

Không sao cả, nhà ít người thì ít việc.

Cái gì, nghe nói anh bị thương phải đổi nghề, vậy trên người chắc chắn mắc bệnh mà đến bệnh viện quân khu cũng khó mà chữa được.

Không sao cả, xưởng trưởng không cần làm ruộng.

Dì Dương hài lòng, vô cùng hài lòng. Nhưng bà ấy rụt rè, vô cùng rụt rè.

Bởi vì bà ấy là người nhà gái, cho nên bà ấy mới chán nản, chán nản tại sao Lan Bạch lại không tới khuyên bà ấy thêm nữa, bà ấy lập tức có thể thuận thế đồng ý.

Kỷ Cánh Diêu không biết chuyện này, Sở Thấm lại càng không biết.

Hai người đạp xe đi lướt qua nhau, một người lên thị trấn, một người tới nhà máy cơ khí.

Đi qua nhà máy cơ khí, lại đạp xe thêm ba tiếng nữa, cuối cùng cũng tới thị trấn.

Nói thật, sau khi nhìn thấy người dân ở thị trấn, cô còn không dám tin đây là thị trấn của trước kia.

Trong tầm mắt của cô, dường như tất cả mọi người đều bơ phờ. Hôm nay, Sở Thấm cố tính đổi sang bộ đồ có nhiều mụn vá, nhưng trông vẫn có sức sống hơn những người khác.

Tuy nhiên may mà cô thông minh, còn cố ý mang theo miếng vải che hết mái tóc và nửa khuôn mặt, khiến cho mái tóc đen bóng mềm mại và gương mặt sáng sủa, hồng hào không bị lộ ra ngoài. Nếu không người khác vừa nhìn là biết ngay cô là một người không thiếu lương thực.

Tới thị trấn, chuyện đầu tiên cô làm chính là đi tới xã cung ứng.

Mua gì? Mua vải!

Không có lương thực chẳng lẽ cũng không có vải à?

Sở Thấm chuẩn bị mua ít vải về làm chăn, nếu như còn dư có thể may thêm hai bộ quần áo.

Khó mà tưởng tượng được, từ sau khi xuyên tới đây đến giờ, cô rất ít khi làm quần áo, trừ áo bông và áo may ô vải ra, cô không hề làm những thứ khác.

Sở Thấm thường mặc lặp lại quần áo của ba mùa xuân hạ thu, đã vậy dường như mỗi ngày cô đều phải tắm rửa, cho dù là xuân tháng ba rét lạnh hay những ngày cuối thu đầu đông, Sở Thấm đều phải tắm rửa thay quần áo.

Cứ như vậy, kết quả chính là trông cô lúc nào cũng đều sạch sẽ, nhưng quần áo bị cô giặt trở nên bạc màu, bị mòn mỏng đi một lớp.

Loading...