Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 471
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:02:52
Lượt xem: 17
Sở Thấm ngẩng đầu lên, nhìn tòa lầu cao tầng xây bằng gạch đỏ ở trước mắt, trong lòng sôi sục.
Trời ạ, nhiều gạch như vậy, sau này cô cũng có thể sống trong nhà lầu như vậy.
Căn nhà lầu năm tầng ở trước mặt là tòa nhà cao nhất hiện nay, tuy nhiên cũng không phải tất cả đều cao như vậy, vẫn có không ít tòa nhà là những tòa nhà hai tầng có diện tích lớn.
Trong lòng Sở Thấm thầm nghĩ, hai tòa nhà cao tầng chiếm diện tích lớn như vậy không phải để làm lễ đường thì chính là làm nhà ăn.
Nhà máy cơ khí người tới người lui, công nhân xây dựng dường như có hơn một ngàn người, chú Sở vừa tới lập tức đi tìm quản lý, mấy phút sau lập tức bắt đầu vào làm việc, không có thời gian để ý tới Sở Thấm.
Sở Thấm vốn định đi vào xem một cái, nhưng cô không thể tới gần, chỉ đành đi lòng vòng quan sát xung quanh.
Sau buổi trưa, mặt trời nắng gắt, có chút dáng vẻ thời tiết cuối hè.
Nắng gắt cuối thu chậm rãi đến muộn, thỉnh thoảng khiến cho Sở Thấm cảm thấy thời tiết bất thường, dù gì đầu đêm lạnh tới mức cô phải đắp chăn bông dày của mùa đông, trưa thì nóng khiến cô chỉ hận không thể mặc đồ mỏng ngắn tay.
Sở Thấm đi dạo một vòng, tốn hơn nửa tiếng.
Nơi này rất tốt, có núi có đất, nói không chừng sau này nhân viên ở đây còn có thể có mấy mẫu đất trồng trọt.
Một nơi không xa.
Kỷ Cánh Diêu sắp tới nhà máy cơ khí thì xe đạp bị tuột xích, anh phải dừng lại sửa, mãi tới bây giờ mới tới nhà máy cơ khí.
“Anh là? Không được tới gần đây, có việc gì thì xuất trình thẻ tên hoặc giấy giới thiệu ra.”
Nhân viên trông coi ngăn anh lại.
Kỷ Cánh Diêu dắt xe, anh bỏ tay xuống lấy thư giới thiệu ra: “Tôi mới tới đây nhậm chức, vẫn chưa làm thẻ tên.”
Nhân viên trông coi ngạc nhiên, thì ra là phó xưởng trưởng mới tới.
Nhà máy cơ khí lớn như vậy, nhân viên toàn bộ nhà máy phải có hơn mười ngàn người, đương nhiên cũng có rất nhiều lãnh đạo.
Xưởng trưởng là một lãnh đạo lớn.
Trong nhà máy còn có thư ký, người này cũng là một lãnh đạo lớn.
Phó xưởng trưởng thì có nhiều, tổng cộng sáu người, một bàn tay không đếm đủ, mỗi người chịu trách nhiệm một việc khác nhau. Còn chưa nói tới các chức vị chủ nhiệm, nếu tất cả mọi người đứng chung một chỗ, có khi còn lẫn lộn tên tuổi với gương mặt bọn họ với nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-471.html.]
Thời gian nay, anh ấy đã nhìn thấy mặt mấy vị lãnh đạo, những có thể nói rằng đây là người trẻ tuổi nhất ở đây.
Sau khi nhân viên trông coi kiểm tra xong, anh ấy đưa thư giới thiệu lại cho anh, nói: “Sau khi vào trong, anh rẽ trái sẽ gặp được một lối rẽ thì lại rẽ trái tiếp, có một căn lầu màu vàng, phòng 306 chính là nơi làm thẻ tên và cấp bậc.”
Kỷ Cánh Diêu gật đầu: “Cảm ơn.”
Nói xong, anh dắt xe vào trong.
Ở bên trong, màu vàng trộn lẫn với màu đỏ quả thực rất dễ thấy, sau khi làm thủ tục đăng ký xong, anh lập tức đi tới phòng làm việc của mình.
DTV
Kỷ Cánh Diêu đứng ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng rất tốt.
Ừ, nơi này rất yên tĩnh.
Phòng làm việc của anh ở tầng bốn, hai mặt trong phòng làm việc đều có cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn thấy phần lớn địa điểm trong nhà máy.
Chỉ là anh làm quân nhân quen rồi, cũng từng làm lính gác hai năm, vừa quét mắt anh đã phát hiện có người đang lén lén lút lút ở bên trong, rõ ràng là một người không làm việc mà lại quan sát xung quanh.
Kỷ Cánh Diêu lại nhìn thêm mấy lần, thấy cô vẫn luôn ở ngoài nhà máy chứ không đi vào nên cũng không để ý tới cô nữa.
Chỉ là lúc rời khỏi nhà máy, lúc ra khỏi cổng anh nói với nhân viên trông cửa: “Đó là một người kỳ lạ, tôi thấy cô ấy đi qua đi lại bên ngoài rất lâu, nếu sau này cô ấy còn tới đây hãy chú ý tới cô ấy nhiều hơn, nếu cần cứ bắt lại thẩm vấn trước, xác nhận không có vấn đề gì hẳn thả ra.”
Nhân viên trông cửa có hơi khó xử: “Anh đang nói cô gái kia à?”
Kỷ Cánh Diêu gật đầu.
Giữa đám người đang hăng hái nhiệt tình làm việc, chỉ có cô rảnh rỗi không làm gì cả đi khắp bốn phía, không nói cô thì nói ai.
Sở Thấm đang ở cách đó mấy chục mét bỗng nhiên dừng bước lại.
Có chuyện gì thế, cô xoay đầu quan sát bốn phía, lông mày cau lại, sao cô lại cảm thấy có người đang nhìn mình.
Nhân viên trông cửa nói: “Đó là người ở thôn bên cạnh.”
Có nghĩa là, cô không thể là gian tế.
Kỷ Cánh Diều ngước mắt nhìn hắn một cái: “Anh tên gì?”
Nhân viên trông cửa ngẩng đầu ưỡn ngực: “Dương Tất Tiên.”
Kỷ Cánh Diêu lại chỉ về Sở Thấm: “Anh quen biết cô ấy, cô ấy tới từ thôn nào?”