Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 463
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:02:39
Lượt xem: 20
So với bột củ từ thì cô lại thích mấy con lợn rừng nhìn thấy ngày hôm đó.
Không ngờ, mấy ngày sau, sau khi mọi việc trong thôn đã xong xuôi, chú thím Sở lại tới tìm cô.
Đúng là chuyện lạ.
Nói gì?
"Sở Thấm, chúng ta có nên làm bẫy trên núi để bẫy mấy con heo rừng chúng ta nhìn thấy không?"
Chú Sở hỏi.
Sở Thấm: "..."
Cô đã làm bẫy rồi, không chỉ ở bên ngoài khu rừng, mà lúc cô đi hái nấm tre lần thứ hai cũng đã đào bẫy trong rừng.
Khi đó Sở Thấm nhìn thấy phân lợn rừng bên cạnh vách đá thạch nhĩ, hai ngày sau cô đã lần theo phân và dấu vết mà heo rừng để lại mà tìm kiếm, cuối cùng tìm được ổ của heo rừng. Sau đó cô đã đào hai cái bẫy lớn ở những nơi có dấu vết của heo rừng.
Nhưng không biết do may rủi hay do heo rừng quá khôn mà một thời gian rồi bẫy vẫn chưa có động tĩnh gì.
Sao Sở Thấm có thể nói cho người khác, Cô chỉ gật đầu, nói: "Được ạ, nhưng chắc phải để một thời gian nữa mới đi được ạ, gần đây cháu đang dọn dẹp.
Hai người thím Sở gật đầu, khi nào đi không quan trọng, chỉ cần đi trước khi tuyết rơi là được.
Nhà họ cũng phải tổng vệ sinh, thỉnh thoảng chú Sở cũng phải tới xưởng cơ khí làm vài việc lặt vặt.
Nhưng sự chờ đợi này kéo dài tận giữa tháng mười một.
Theo kế hoạch là đi vào tháng mười, nhưng xưởng cơ khí phải đẩy nhanh tiến độ nên chú Sở vô cùng bận rộn, đâu còn thời gian lên núi.
Ngày hôm đó, thời tiết dễ chịu.
Bầu trời trong xanh và có thể thấy rõ những đám mây trắng. Nhiệt độ khoảng mười lăm độ, gió nhẹ thổi qua khiến người ta cảm thấy êm ái, năm nay hiếm có thời gian thoải mái như vậy.
Sở Thấm mang củi khô từ phòng để đồ ra phơi trong sân.
Cô lấy búa, đinh, cưa và bắt đầu xây một kho lúa lớn hơn.
"Khoan đã..." Lúc đang cưa gỗ, Sở Thấm bỗng dừng tay, suy nghĩ trong chốc lát: "Giờ làm xong thì sao chuyển vào hầm được?"
Không chuyển vào nổi!
Cửa hầm quá hẹp, sao Sở Thấm có thể chuyển kho lúa lớn như vậy vào.
Sở Thấm bất đắc dĩ vỗ trán, mình lại quên mất chuyện này. Vậy phải dọn hầm rồi xây kho lúa trong hầm luôn.
Sở Thấm tạm thu lương thực trong hai kho lúa tầm trung vào không gian, sau đó cô tháo dỡ khó lúa, ném ra ngoài hầm. Lúc này hầm mới đủ không gian để Sở Thấm làm kho lúa lớn hơn.
Sau một hồi chật vật, cuối cùng Sở Thấm cũng bắt tay vào làm.
Mở cửa hầm, cộng với đèn pin nên hầm trú ẩn khá sáng sủa.
Đầu tiên cô đo kích thước, sau đó dùng than vẽ những bộ phận cần cưa ra. Sở Thấm không vội, người ta thường nói làm chậm thì cẩn thận, cô cưa gỗ cho tới trưa.
Kho lúa được làm thành hình tròn, ván gỗ dưới đáy đương nhiên cũng phải cưa thành hình tròn.
DTV
Vì sao không làm hình vuông?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-463.html.]
Đương nhiên là vì mọi người đều làm hình tròn, cô làm theo chắc chắn không sai.
Nhưng Sở Thấm cũng có hiểu được chút nguyên lý, vì kho lúa hình tròn chịu lực tốt hơn, không dễ nứt như hình vuông.
Hơn nữa, kho lúa hình tròn sẽ đựng được nhiều lương thực hơn, nên phải làm hình tròn!
"Cạch cạch cạch..."
Quá trình lắp ráp bắt đầu, Sở Thấm ghép các tấm gỗ bên dưới lại với nhau, sau đó đóng đinh.
Giữa chừng cô nghỉ ăn trưa rồi lại làm tiếp.
Cho đến hai giờ, Sở Thấm mới xong kho lúa, sau đó cô đứng trên ghế để làm phần trần.
Về phần làm sao để múc lương thực thì Sở Thấm cũng có cách rồi.
Cô mở một cánh cửa nhỏ ở mặt bên của kho lúa, khi cần lấy lương thực thì mở cửa ra, lương thực sẽ chảy ra từ đây.
Sau khi làm xong, Sở Thấm nhìn trái nhìn phải, thấy vô cùng hài lòng.
Thấy vẫn còn sớm, cô liền đóng luôn kệ gỗ, kệ gỗ này cao dày rộng rất thích hợp để mấy hũ sành.
Sở Thấm đặt những hũ sành lên kệ gỗ, lập tức lấp đầy kệ gỗ, nhìn khá mộc mạc, giống như một chiếc kệ gỗ cổ.
Một chiếc kệ gỗ đựng hũ sành, một chiếc khác đựng mấy bao tải.
Ví dụ như đựng rau rừng sấy khô, đậu xanh, ớt khô,… cùng các loại hạt khác nhau.
Căn hầm cuối cùng cũng đã được thu dọn gọn gàng, Sở Thấm bỏ củi vào không gian, để không gian làm sạch đống củi này, rồi cô lau sạch bụi trên mặt đất, sắp xếp củi xong mới ra ngoài.
Khi trở lại mặt đất, trời đã tối.
Mặt trời lặn về phía tây, hoàng hôn tràn ngập bầu trời.
Cùng lúc đó, cách đây ngàn dăm, một đoàn tàu từ từ dừng lại ở ga đường sắt đô thị.
Chuyến tàu này đến từ phía bắc và mất ba ngày ba đêm để đến đây.
Các nhân viên ở sân ga lập tức thổi còi, những người chờ lên xe lần lượt xếp hàng.
"Xuống trước, lên sau, đừng chen chúc, cẩn thận dưới chân!"
Các nhân viên liên tục lặp lại.
Cửa tàu mở ra, những người xuống ga này bước ra nhanh chóng như cá được thả ra khỏi thùng.
Hầu hết mọi người đều có rất nhiều hành lý, hai ba túi thì không phải nhiều, nhưng xách bốn túi thì có hơi nặng rồi.
Nhưng khiến người ta chú ý là một người đàn ông trẻ tuổi vác tận năm cái túi, anh mặc đồ quân đội màu xanh, đội mũ, rõ ràng là bộ đội.
Nhưng anh xách nhiều hành lý như vậy khiến người ta nghĩ rằng người này vừa xuất ngũ.
Đúng thật là như vậy.
Kỷ Cánh Diêu xuống xe lửa, đứng ở sân ga tìm một lúc, bỗng anh mỉm cười rồi xách đồ đạc đi về phía trước.
"Anh tới thật à, dạo này thế nào?"
Anh mỉm cười hỏi, người trước mặt chính là đồng đội của anh đã giải ngũ năm ngoái, anh cũng giống như anh ta, cũng chuyển về quê làm việc.