Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 462
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:02:37
Lượt xem: 18
Giữa tháng mười, Sở Thấm dành ra hai người để xay một hũ gạo đủ để cô ăn đến đầu năm sau.
Trấu thì cô để lại cho gà ăn.
Nhắc tới gà, những chú gà con giờ đã lớn hơn nhiều trong mấy tháng qua, cô cũng nhốt chúng vào hàng rào sau đồi từ lâu.
Hàng rào tre bao quanh khoảng bốn trăm mét vuông đất, diện tích không lớn lắm nhưng đủ nuôi mười lăm con gà.
Lúc đầu có mười tám con, hai con c.h.ế.t trong giai đoạn đầu sinh sản, một con c.h.ế.t vào tháng chín. May mắn thay, những con c.h.ế.t đều là gà trống, nếu không Sở Thấm sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.
Để những con gà này đẻ trứng sớm, Sở Thấm còn đem gạo đã nghiền sẵn ra cho chúng ăn.
Cộng thêm việc chúng nó tự tìm thức ăn như cỏ dại và giun đất nên cũng không lãng phí quá nhiều lương thực của cô. Sở Thấm định tích trữ trứng gà rồi đem đi bán cho cậu út Dương.
Đám gà này đẻ ít nhất mười trứng một ngày, năm ngày đã có năm chục quả rồi, không gian của cô lại chật nên khó mà cất được trong nhà.
Ai!
Suy cho cùng balo không gian không đủ, Sở Thấm đang nghĩ tới việc làm sao có thêm ba lô nữa.
Chẳng lẽ phải chờ tận năm sau?
Sở Thấm lắc đầu, tạm thời khoan nghĩ vấn đề này đã, cứ nghĩ tới là lại rầu.
Ngoài lương thực, trong nhà còn nhiều thực phẩm khô.
Rau dại sẽ mọc rất nhiều vào mùa mưa. Đợt đó Sở Thấm được phân công phơi thóc, không cần đi làm nên Sở Thấm có thể thường xuyên lên núi hái đủ loại rau dại và nấm tươi trước khi chúng già đi.
DTV
Đến nay Sở Thấm đã thu hoạch được mười sáu cân đủ loại rau, sáu cân nấm khô, trong đó nấm tre cô thích nhất được một cân.
Một cân nấm tre không phải là ít, Sở Thấm để dành đã lâu, ít nhất có thể dùng để hầm canh cùng xương heo mười lần.
Những thứ này chưa phải thứ khiến Sở Thấm tự hào nhất, điều cô tự hào nhất là cô còn đào được rất nhiều củ từ và sắn dây.
Sắn dây được nghiền thành bột, đổ đầy một hũ sành, được khoảng bốn cân.
Củ từ cũng được nghiền thành bột, nhưng bột củ từ nhiều hơn bột sắn dây nhiều, tận mười cân.
Sở Thấm phát hiện củ từ ở trong rừng núi Thanh Tuyền, đào củ từ thật sự rất tốn thời gian, không gian lại hẹp, lúc đào phải vô cùng tập trung, Sở Thấm mà sợ nguy hiểm thì không thể đào được.
Sau khi suy nghĩ, Sở Thấm quyết định kể cho thím Sở về củ từ.
Thím Sở vừa nghe thì giật mình, rồi vỗ Sở Thấm mấy cái: "Thím còn nói sao nhà cháu nhiều rau dại và nấm vậy, thì ra cháu chạy lên núi hái, còn vào sâu trong núi!"
Bà ấy thật sự thắc mắc sao Sở Thấm lại phải chạy lên núi dù cô chẳng thiếu ăn thiếu mặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-462.html.]
Đó là một bí ẩn không thể giải đáp, thím Sở thường suy nghĩ và thắc mắc, cứ mỗi lần họ nghĩ Sở Thấm đã đạt đến cực hạn của đồ ăn hoặc sinh hoạt, thì cô lại đột phá cực hạn đó.
Trước đó cô tới núi Thanh Tuyền, giờ là đi sâu vào trong núi, đúng là dọa người.
"Vậy thím có đi không!" Sở Thấm nói: "Chỗ đó thật sự có rất nhiều củ từ, mình cháu không đào hết nổi."
Đi!
Sao không đi chứ, không đi nữa thì phải cạp đất đấy.
Thím Sở cũng là người có gan mạo hiểm, Sở Thấm đã có kinh nghiệm, theo lời cô nói thì cô đã vào núi mấy lần mà không xảy ra chuyện gì, có thể thấy bà ấy có thể thử mạo hiểm một lần.
Vì vậy trưa hôm đó, Sở Thấm dẫn thím Sở và chú Sở cùng tiến vào khu rừng.
Chú Sở không biết cháu gái nhà mình tìm được con đường tới núi Thanh Tuyền mất có nửa tiếng từ bao giờ.
Con đường mòn này rất tuyệt, đi thẳng từ nhà cô tới chân núi, còn có thể tránh những nơi đông người, vô cùng bí mật.
Khi đến núi, một người canh gác, hai người đào, ba người lần lượt thay phiên nhau.
Việc canh gác rất có ích.
Lúc Sở Thấm ngồi trên cây canh gác thì thấy một bụi cây ở trong rừng rung chuyển.
Cô nhìn thật kỹ thì thấy ba con heo rừng còn là hai lớn một nhỏ.
Mẹ ơi! Bọn này nguy hiểm lắm.
Sở Thấm nhanh chóng kêu chú thím Sở trèo lên cây trốn, may mà ba con heo rừng đi về phía họ một lúc thì lại chuyển hướng. Nửa tiếng sau, không còn nghe thấy tiếng của heo rừng nữa, ba người mới dám trèo xuống.
Cuối cùng chú Sở cũng hiểu sao Sở Thấm có thể ra ra vào vào ngọn núi sâu nguy hiểm này rồi, với sự nhanh nhẹn của mình cô có ra ra vào vào mười lần cũng chẳng có vấn đề gì!
Lúc Sở Thấm kêu họ trèo lên cây họ còn chưa thấy được bóng dáng của heo rừng đâu.
Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà.
Đôi lúc chú Sở thấy rất kỳ lạ, Sở Thấm luyện được bản lĩnh như vậy từ khi nào?
Ba người đào củ từ hai lượt rồi trở về, cuối cùng cũng đào hết củ từ ở khu vực này.
Sở Thấm đào được ít nhất, vì cô bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên lúc đào sẽ rất chú ý tới vỏ của củ từ, sợ làm rách vỏ.
Thím Sở chân tay linh hoạt đào được nhiều nhất, bà ấy nghiền được tận mười hai cân bột củ tử, chú Sở cũng gần bằng Sở Thấm.
Hai người vốn còn muốn chia cho Sở Thấm, nhưng Sở Thấm nhớ tới căn hầm nhà mình nào còn chỗ để đống lương thực nên, hiện tại cô cũng không thiếu lương thực nên phóng khoáng hơn nhiều.