Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 457
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:53:37
Lượt xem: 17
“Này, phía trên, kéo tôi lên tôi cho cô tiền.”
Hắc Tử ở trong hố kêu lên.
Anh ta âm thầm cất khẩu s.ú.n.g sang một bên, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu là vào lúc khác, ở chỗ khác, có lẽ anh ta sẽ nhắm ngay vào người này và giải quyết cô bằng một viên đạn. Khốn kiếp là còn bị đ.â.m vào những chỗ khó nói, bây giờ anh ta không kêu đau thành tiếng đã coi như là có thể nhẫn nhịn rồi.
Chứ đừng nói tới việc trèo lên khỏi hố!
Cho dù nổ súng, cũng không hay lắm, chẳng lẽ những người khác lại không nghe thấy tiếng súng?
Cho nên vẫn phải dựa vào người trên mặt đất, Hắc Tử làm sao không đoán được người này rất có thể chính là chủ của ngôi nhà này chứ.
Trong lòng Sở Thấm “hừ” một tiếng, đảo mắt một vòng: “Anh không xong rồi, anh là người đến trộm lương thực của thôn chúng tôi, anh tưởng tôi không biết sao, khắp thôn đều đang bắt anh, hôm nay là tôi tuần tra, nếu không phải anh thì giờ này tôi đang nằm trong phòng, đi ngủ rồi!”
Hắc Tử nghe xong, ôm lấy m.ô.n.g quỳ trên mặt đất, mặc dù đau đến toát mồ hôi lạnh, nhưng có lẽ căn cứ vào lời nói của cô, phân tích ra ắt hẳn cô gái này không có ý đồ gì.
Đau đến mức khiến anh ta quên mất tại sao mình lại rơi vào trong hố, người có thể đào bẫy, có thể trồng cây táo na sao lại có thể không có ý đồ gì chứ?
Trong lúc nhất thời, anh ta trở thành gã ngốc nghếch, hoàn toàn không nghĩ ra những việc này, chỉ nghĩ rằng có thể bỏ qua việc này thì bỏ qua.
Bởi vì chân, m.ô.n.g bị thương *cũng bị thương, Hắc Tử đau đến muốn đứng đứng không được, ngồi cũng ngồi không xong, nằm sấp thì sao, lại không có chỗ để nằm, còn phải lo lắng có người đến, nhìn thấy s.ú.n.g ở bên cạnh anh ta.
Trộm đồ và mang s.ú.n.g để trộm đồ, đây là hai việc khác nhau.
Hắc Tử mồ hôi đầm đìa, vội nói: “Tôi cũng đã trộm rồi, bây giờ cũng không thể nào về được rồi, đúng không. Cái tôi trộm là lương thực trong thôn, tôi cho cô tiền là tự mình cho cô tiền, cô giúp tôi đi, bây giờ tôi có tiền trên người, tôi cho cô, tôi cho cô…”
Sở Thấm đi nhanh tới trước liếc nhìn anh ta một cái, lại lùi về sau, nét mặt lạnh lùng, giọng nói lại tựa như kìm nén hưng phấn: “Đưa hết cho tôi! Tôi không chỉ muốn tiền tôi còn muốn phiếu, anh đừng nói anh không có, anh mang tiền thì chắc chắn có mang phiếu.”
Hắc Tử nghẹn lời.
Quả thật, anh ta sợ cha của anh ta trộm tiền của anh ta, tiền của anh ta đều được giấu ở một chỗ khó lấy.
Bởi vì khó lấy, mỗi lần anh ta đi lấy sẽ lấy nhiều một chút, hiện giờ trong túi chỉ có hơn hai mươi tệ, cộng thêm vài tấm phiếu thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-457.html.]
Cô gái này, vậy mà lại tham lam như thế.
Thấy Hắc Tử không nói lời nào, Sở Thấm bèn bắt chước hoàn toàn diễn xuất của Trương lão đại trong thôn, chỉ nhàn nhã nói: “Anh không cho tôi cũng được, tôi đi gọi người đây, tùy anh thôi. Anh tự mình cân nhắc một chút xem tiền quan trọng hay là mạng quan trọng.”
Nói xong, bèn định rời đi.
Hắc Tử sắp bị hù tới c.h.ế.t rồi.
Anh ta vừa mới để s.ú.n.g sang bên cạnh, chỉ cảm thấy rằng cô gái này chắc chắn chưa từng thấy súng, lại vừa tùy tiện nhìn một chút, cũng chưa quá một giây, cộng thêm cô ta không biết mình mang súng, cho dù thế nào cũng không nghĩ ra mình sẽ mang súng, nên cũng không để ý.
Nhưng những người tương tự đại đội trưởng trong thôn kia chắc chắn từng nhìn thấy, nếu như mình bị bọn họ nhìn thấy, vậy thì thảm rồi.
Sở Thấm hừ một tiếng, có thể lấy được tiền hay không chẳng sao cả, trong lúc Hắc Tử do dự chần chừ thì đã có người đến rồi.
DTV
“Sở Thấm!”
“Tôi ở đây này!” Sở Thấm chạy sang: “Có một người rời vào trong bẫy của nhà tôi, có phải là Hắc Tử mà gã ngốc khờ khạo nói hay không?”
Hắc Tử ở trong bẫy chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai!
Đệch, khờ khạo bán đứng anh ta rồi?
Không thể nào! Hai anh em khờ khạo và Hoàng mặt dày ngu thì ngu, nhưng vô cùng sùng bái anh ta, thậm chí có thể nói là tuyệt đối trung thành.
Hắc Tử gấp đến mức mặt đỏ tía tai: “Sở Thấm, cô nhanh qua đây, tôi cho cô…”
Sở Thấm vội vàng quay đầu, cắt ngang lời của anh ta: “Tôi phỉ nhổ! Anh là cái thá gì chứ, vữa nãy tôi chỉ dụ dỗ anh thôi. Anh ăn trộm lương thực của tôi còn muốn này muốn nọ, đúng là không biết xấu hổ.”
Hắc Tử tức giận đến mức m.á.u của thân dưới chảy ròng, người đều muốn ngất xỉu. Không hề đứng vững lảo đảo ngã về sau, lại không muốn m.ô.n.g bị tre nhọn đ.â.m một lần nữa.
“A…”
Anh ta làm một việc hai lần, vết thương càng thêm nặng, lại la thêm một tiếng, khóc la nức nở, càng thê thảm hơn so với lúc nãy.
Hàn Thắng Lợi đã đến rồi, tiếp đó đội trưởng Hàn cũng đã đến rồi.