Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 452
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:53:29
Lượt xem: 16
Ngáp có thể lây lan, người bên cạnh ngáp liên tiếp.
Tiểu Đường kinh ngạc nhìn Sở Thấm một cái, cậu ấy không cảm thấy Sở Thấm là người dễ gặp phiền não như thế.
Đoán chừng là có chuyện gì, trong lòng cậu ấy suy đoán.
Bước chân Sở Thấm thoăn thoắt, năm sáu phút sau mới tìm được Tần Giang đang tuần tra.
Tần Giang chỗ ở bên cạnh bãi đất trống, Sở Thấm trực tiếp đi qua, sắc mặt nghiêm túc nhẹ giọng nói: “Chú Tần, cháu nghi ngờ trong thôn có trộm, không chỉ có một người.”
Thậm chí có lẽ rất nhiều.
Nếu ít trôm, không có khả năng Sở Thấm loáng thoáng nghe được tiếng động.
Tần Giang biến sắc, Sở Thấm lập tức nháy mắt với ông ấy.
Ông ấy cũng lập tức phản ứng lại, mặt căng thẳng nhẹ giọng nói: “Ở đâu?”
Sở Thấm: “Ở ruộng ngô, có lẽ rất nhiều người.”
Biểu tình trên mặt Tần Giang không kìm được, biến hóa khó lường.
Ông ấy nghiến răng: “Khá lắm, có thể không có động tĩnh lẻn vào, nhất định là đi đường nhỏ, xác suất là người Đông Hồ.”
Ngay sau đó lại nói: “Sở Thấm, cháu đi gọi người của đội chú cháu đi, bọn họ ở gần cửa thôn. Tiểu Đường, cháu đi gọi người của đội chú cháu đi, bọn họ ở bên chuồng heo.”
Xong lại dặn dò người bên cạnh mình, nói bọn họ trực tiếp ngăn mấy lối đi xung quanh ruộng ngô lại, dặn dò xong rồi nói với Sở Thấm: “Cháu và Cường Tử, Học Minh đi trông coi giao lộ nhỏ... Không, dẫn thêm mang ba người cùng đi, sáu người các cháu đi trông coi giao lộ nhỏ.”
Sở Thấm dùng sức gật đầu: “Được.”
Cô nhận một nhiệm vụ lớn, phòng ngừa có người cầm lương thực trộm chạy mất.
Sáu người đi đến giao lộ nhỏ, bọn họ không có bật lửa, cũng khống chế tốt tiếng bước chân, còn nhân tiện đi đường vòng.
Bọn họ là những người trong thôn này, quá quen thuộc với thôn, hoàn toàn không cần đuốc cũng có thể dễ dàng đi đến giao lộ nhỏ.
Đám người Sở Thấm qua cầu, trăng từ trong mây ló ra, lúc này trăng không có một bóng mây đen che khuất, bỗng rất sáng sủa!
Cứ như vậy trong nháy mắt, Sở Thấm thấy rõ vết chân của nhiều người đi qua bãi cỏ gần sông lúc sang sông!
Cô chợt cả kinh.
Lập tức, phát hiện bên cạnh còn có.
Đầu “Ong” một tiếng, Sở Thấm lóe lên, vội vàng chạy đến giao lộ nhìn.
Con đường nhỏ này tuy rằng chật hẹp, nhưng theo lý mà nói hai người đi song song cũng không có vấn đề.
Nhưng mà hai bên đường nhỏ bụi cỏ đều có dấu vết bị giẫm lên, điều này nói rõ cái gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-452.html.]
Chứng tỏ nhiều người!
Ít nhất có hơn mười người!
DTV
Không, có lẽ là hai ba mươi.
Nếu như chỉ ít ỏi vài người, sao lại dẫm lên cỏ được?
Không chỉ là một đoạn đường, mà là cả một đoạn bụi cỏ đều như thế.
Sở Thấm đốt lửa, cẩn thận quan sát dấu vết bùn đất trên đường.
Bỗng nhiên, cô sợ hãi.
“Nhanh! Mau nói với chú Tần nhóm trộm này ít nhất có năm mươi người trở lên!”
Cường Tử trừng mắt: “Cái gì!”
Không biết Sở Thấm nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên giữ chặt anh ta: “Chờ một chút, không cần đi, đi gọi đội trưởng Hàn, lén gọi đội trưởng Hàn, chú Trịnh, chú Bách Xuyên lên.”
Những nhà này cách nhau không xa, đi một mình là được. Mấu chốt là mấy nhà này có nhiều người khỏe, có thể gánh vác.
Cường Tử chân tay luống cuống, rất nghe lời Sở Thấm, lập tức chạy đến nhà đội trưởng Hàn.
Sở Thấm hít sâu vài cái, lại bảo Học Minh đi gọi nhà họ Hoàng.
Đương nhiên, nhà Hoàng là không có tác dụng gì, mấu chốt là đi tìm nhà bọn họ đánh chiêng.
Trong thôn ngoại trừ đội trưởng Hàn cũng chỉ có nhà họ Hoàng mới có chiêng, Sở Thấm nhớ rõ ông nội Hoàng Đậu Tử là người gõ chiêng của đội đám cưới, nên trong nhà có đồ này.
Sở Thấm lo lắng đội trưởng Hàn để chiêng ở kho đồ bên sân đập lúa, nhất định phải chuẩn bị hai cái.
Học Minh đáp ứng, chạy tới nhà họ Hoàng.
Sở Thấm đứng canh giữ ở giao lộ, cô lo lắng, thậm chí muốn đưa Tiểu Bạch ra ngoài.
Tiểu Bạch không có hung dữ, nhưng có chó linh tính, cách mấy chục mét có người chạy tới có thể cảm giác được.
Chỉ là Sở Thấm sợ bọn trộm quá hung tàn, nhỡ đâu mang theo d.a.o nhỏ đ.â.m Tiểu Bạch nhà cô thì phải làm sao bây giờ, Sở Thấm liền thôi.
Gió đêm thổi nhẹ, không thổi bay được sự khô nóng trên người Sở Thấm.
Tốc độ của Cường Tử rất nhanh, coi như anh ta thông minh, từ đường nhỏ đến nhà đội trưởng Hàn, sau khi gõ cửa nhanh chóng nói chuyện này ra.
“Đội trưởng chú đến nhanh một chút, gọi mấy người đến, Sở Thấm nói ít nhất tầm năm mươi người trở lên!”
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cũng không biết bọn họ tới bao lâu rồi, lúc này Sở Thấm trông coi ở giao lộ nhỏ, chỉ có mấy người cô ấy căn bản trông không được.”
Đội trưởng Hàn sợ tới mức chân mềm nhũn, cơn buồn ngủ biến mất không còn một chút nào, ngay cả quần cũng không kịp mặc, vội vàng kéo hai đứa con trai dậy chạy ra ngoài.
Cùng lúc đó, trong ruộng ngô truyền đến động tĩnh, là đám người Tần Giang bắt đầu hành động!