Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 441

Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:53:11
Lượt xem: 16

Chạng vạng.

Sở Thấm thèm thạch nhĩ, nên đã làm thịt con gà rừng, mang nửa con đi hầm với thạch nhĩ.

Thạch nhĩ tươi ngon vô cùng, gà rừng cũng thế, so với gà nhà thì gà rừng hầm lên sẽ ngọt thanh hơn, kết hợp với thạch nhĩ lại càng tăng thêm mùi vị.

Món gà nấu trong nồi niêu sôi sùng sục, mùi hương thơm nồng, Sở Thấm ăn liên tục ba bát, cũng ăn hết cả nửa con gà hầm luôn.

Thậm chí cô còn ăn thêm hai bát cơm, kèm với cà tím om, khoai tây và chút đồ ăn khác nữa.

Sở Thấm xoa xoa cái bụng tròn vo, vẻ mặt hơi cứng lại.

Chậc chậc, không được rồi, sức ăn của cô lại tăng thêm.

Cơm nước xong thì mặt trời đã lặn.

Bầu trời dần chuyển sang màu xanh đậm, vài chỗ còn có màu ánh tím của chiều tà.

Nước là sinh mệnh suối nguồn, cho dù lương thực có bị sụt giảm thì một cơn mưa đến vẫn mang tới cho thôn trang sức sống.

Ví dụ như dòng sông ở đầu thôn kia, vốn dĩ nó đang rất khô cằn, bây giờ đã ngập nước.

DTV

Còn sông phía thượng nguồn, không cần đi xem thì cô cũng biết chắc chắn mực nước đã trở về lúc đầu.

Nhưng điều này có thật sự giải quyết được khốn cảnh sao?

Sở Thấm nghĩ là không.

Theo Trương Phi Yến thì trận thiên tai này sẽ còn kéo dài liên tục hai đến ba năm nữa.

Cô lắc đầu, tắm rửa xong thì ra ngoài sân đập lúa.

Khi bắt đầu tuần tra, đội trưởng Hàn sẽ viết tên những người đi tuần tra lên một cái bảng đen đặt ở sân đập lúa.

Sở Thấm nhớ lần tuần tra cuối cùng của mình là hơn nửa tháng trước, cô có cảm giác vài ngày nữa sẽ tới lượt mình.

Quả nhiên!

Sở Thấm nhìn thấy tên mình có trong bảng đen.

Mỗi lần đi tuần tra ban đêm sẽ có khoảng ba mươi người, cho nên khoảng cách thời gian đến lượt cô tuần tra sẽ không quá dài.

“A, tôi cũng là ngày mai.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-441.html.]

Bỗng nhiên, Sở Thấm nghe thấy bên tai có người nói chuyện, theo bản năng quay đầu lại, hóa ra là Giang Nhiễm.

Hình như Giang Nhiễm cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu cười cười: “Sở Thấm à, cô cũng là ngày mai kìa.”

Sở Thấm gật gật đầu, phía trên còn có chú nhỏ của cô.

Giang Nhiễm rất nhiệt huyết, tiếp tục nói: “Tôi chưa đi tuần tra bao giờ, lần trước bên đội thanh niên trí thức chúng tôi là Hàn Thiên Xuyên đi tuần tra.”

Sở Thấm tưởng cô ấy sợ hãi nên thuận miệng an ủi hai câu: “Lúc tuần tra thì mỗi đội có năm người, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Thấy cô đáp lời, Giang Nhiễm vội vàng nói: “Thật sao, tôi chỉ sợ lúc đi tuần tra thì gặp phải trộm, dù sao trận mưa đá lần này đã đẩy rất nhiều người vào khốn cảnh. Mà mấy ngày hôm trước vẫn còn mưa, khó khăn lắm hôm nay mới có ánh nắng, bây giờ mới dám phơi lúa ra ngoài, lỡ như trộm thừa dịp lúc này tới thì phải làm sao……”

Cô ấy đứng cạnh Sở Thấm, hưng phấn nói.

Trong khoảng thời gian này, cô ấy xem như đã nhận rõ, Sở Thấm là kiểu người lạnh lùng không thích nói nhiều.

Cô không rõ, vì sao ông nội nhà mình lại có thể kết bạn được với Sở Thấm.

Nói thật, Giang Nhiễm có hơi sợ cô, đặc biệt là lúc nhìn thấy sức mạnh của cô.

Có trời mới biết, nửa tháng trước lúc cô nhìn thấy Sở Thấm khiêng cả một tảng đá to xuống để chặn lạch nước thì đã chấn kinh tới cỡ nào.

Mà ngày hôm sau, lúc cô thấy Hàn Thiên Xuyên hoàn toàn không lay chuyển được tảng đá chỗ lạch nước, thậm chí còn phải gọi thêm cả Vương Mục tới giúp thì mới có thể di chuyển được, trong lòng lại càng thêm kinh ngạc hơn.

Nghĩ đến chuyện cũ, Giang Nhiễm không khỏi sùng bái nhìn cô.

Về phần sợ hãi? Cô hoàn toàn không sợ chút nào.

Có Sở Thấm ở đây, một người có thể đấu hai người, sợ gì chứ!

Nghe thấy cô ấy nói vậy, Sở Thấm chỉ cười cười, mấy cái đó Sở Thấm hoàn toàn không để trong lòng.

Sở Thấm không biết, câu này của Giang Nhiễm cuối cùng lại thành sự thật.

Người này từ nhỏ đến lớn, là có khả năng miệng quạ đen trên người.

Rời khỏi sân đập lúa thì gặp được đội trưởng Hàn.

Đội trưởng Hàn mới vừa ăn cơm xong, lúc này đang bị vợ sai đi chặt củi.

Sở Thấm hỏi ông: “Đội trưởng, con ch.ó mà lần trước ông nói đâu, sao lâu rồi mà tôi không nhìn thấy?”

Cô nghĩ muốn bắt trộm thì phải có chó, dù sao thì nuôi một con cũng không phải chuyện dễ nên xung quanh không có ai nuôi.

Sở Thấm đang muốn tìm bạn đời cho Tiểu Bạch nhà mình!

Loading...