Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 433
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:52:58
Lượt xem: 15
Mà cùng thời gian, thôn Tịnh Thủy bên cạnh cũng phát sinh chuyện giống vậy.
Lúc này, ba thôn dường như biến thành hai thôn, mặc kệ là ở thôn này hay là thôn Lưu Lý đều tập trung toàn bộ năng lượng không hề trốn tránh, mọi người đều dùng mười hai phần lực giúp đỡ gặt lúa.
DTV
Có hơn một trăm sức lao động cường tráng gia nhập, tốc độ gặt lúa nhanh hơn rất nhiều.
Trong lòng Sở Thấm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù một người cắt nửa mẫu đất, một trăm người có thể cắt năm mươi mẫu, năm mươi mẫu ruộng lúa... Việc này có thể cứu sống biết bao nhiêu người.
Mưa rơi tí tách và dần tạnh.
Trên đồng ruộng im lặng như tờ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim hót rất dễ nghe.
Sở Thấm cong eo nhanh chóng thu hoạch, lúc này mưa đã tạnh, tốc độ cô thu hoạch càng nhanh.
Đây là trận mưa lớn đầu tiên trong năm nay, cơn mưa này thấm vào đất đai, mùi hương của bùn đất và hạt lúa hòa trộn vào nhau, xộc thẳng vào mũi của cô.
Mùi hương này khiến người khác yên tâm.
Bùn đất, lương thực và nước, trước đây là những thứ làm cho người nông dân yên tâm.
Thu hoạch, tiếp tục thu hoạch.
Một xe rồi lại một xe lúa được vận chuyển đến căng tin.
Căng tin không còn chỗ chứa, nên bọn họ xây một nhà kho bằng gỗ ở khu đất trống ngay lối vào đồng ruộng và căng tin.
Dù là vậy cũng không đủ chỗ chứa được.
“Định Quốc à, phải làm sao đây?” Ông cụ Từ cau mày hỏi.
Hàn Định Quốc cũng lo lắng, hiện tại ông ấy không thể quản nhiều như vậy, cần thu thì thu, có thể thu được bao nhiêu thì thu bấy nhiêu. Nếu thật sự có mưa đá, chờ cơn mưa đá gần nhất xảy ra, ngoài ruộng có bao nhiêu mẫu cũng đều mất sạch.
Sở Thấm vừa cắt vừa nghe cuộc đối thoại của đội trưởng Hàn, trong lòng khẽ nhúc nhích.
Cô có một ý tưởng, nhưng tạm thời cứ nghe ngóng trước đã.
“Nếu không lại xây thêm vài cái nhà kho bằng gỗ?” Đội trưởng Hàn nói: “Thật sự hết cách rồi, chỉ có thể mang tạp vật bên trong lấy ra, như vậy cũng có thể có chỗ để lương thực.”
Ông cụ Từ lắc đầu: “Không đủ, hoàn toàn không đủ. Chúng ta còn phải giữ lại một ít đất trống để đặt than và củi. Hơn nữa bởi vì hạt lúa ướt cần phải phơi khô, phải trải nó ra thật mỏng, nếu không nó sẽ không khô.”
Đội trưởng Hàn im lặng suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-433.html.]
Đúng lúc này, Sở Thấm đột nhiên đi tới, lặng lẽ hỏi: “Đội trưởng, ông nghĩ ra biện pháp nào chưa? Nếu chưa hãy nghe tôi nói thử, tôi có một cách nhưng không biết có nên nói hay không.”
Hàn Định Quốc: ...
Ông ấy sợ nhất trong miệng Sở Thấm phát ra câu “Có nên nói hay không”.
Bởi vì nó có nghĩa là không đáng tin cậy lắm.
Tuy nhiên hiện tại hết cách rồi, Sở Thấm thường xuyên có thể hỗ trợ ý tưởng để giải quyết các vấn đề khó, nghe thấy vậy cũng không sao.
Sở Thấm khó hiểu hỏi ông ấy: “Tại sao ông không phân phát hạt lúa ướt đó cho người trong thôn, để họ mang hạt lúa về nhà mình hong khô, như vậy có thể lược bỏ rất nhiều việc.”
Giống như chuyện xây nhà kho bằng gỗ.
Hơn nữa, phân phát lúa cho người dân chắc chắn sẽ được mọi người chăm sóc cẩn thận hơn, bởi vì ai không hong khô tốt đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đội trưởng Hàn bất lực nói: “Cô nghĩ tôi không nghĩ tới sao? Nhưng mà .... Tôi hỏi cô một câu, cô cảm thấy mỗi người dân trong thôn đều có thể trộm một ít lúa không?”
Nếu thật sự phân phát cho bọn họ, chẳng khác nào thả chuột vào thùng dầu, có thể thừa nhiều hay ít lương thực còn phải xem lương tâm của bọn họ.
Sở Thấm thở dài một hơi: “Trước tiên ông nên cân ký, sau đó phân phát hạt lúa xuống sau. Nếu sợ có người trộm lúa, vậy phân chia cho mỗi nhà số lượng hạt lúa bằng nhau, bao gồm cả nhà ông và nhà bí thư chi bộ, do đó sau khi hong khô có thể thừa nhiều hay ít, trong lòng ông cũng biết rõ.”
Đội trưởng Hàn suy tư.
Sở Thấm tiếp tục nói: “Còn nữa, mọi người đều có số lượng hạt lúa ướt giống nhau, cho dù có trộm cũng không dám trộm nhiều.”
Đúng vậy, bởi vì mọi người đều giống như nên sẽ dò xét lẫn nhau.
Nhà người nào hong khô qua ít lúa, không cần đội trưởng Hàn lên tiếng đã có người hỗ trợ ra tiếng.
Nói tóm lại, hạt lúa là của chung tất cả mọi người, nếu lòng tham quá nhiều thì không ai có thể chịu đựng được.
Đội trưởng Hàn bừng tỉnh đại ngộ, ông ấy dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô: “Sở Thấm, cô nói đúng!”
Nhưng lần này thật sự quá đáng tin cậy.
Cho nên lúc này nhiệm vụ của nhóm ông cụ Từ đã thay đổi, từ xây dựng nhà kho bằng gỗ biến thành sân đập lúa.
Chỉ là đập lúa yêu cầu thời gian lao động dài và nặng nhọc, không thể để cho những người lớn tuổi làm việc, lỡ đâu ai bị đau eo gãy tay gì đó sẽ không tốt.
Đội trưởng Hàn nghĩ tới nghĩ lui liền quyết định mang hạt lúa cắt xong sau lại thống nhất đập lúa.
Chuyện này đã được giải quyết, toàn bộ người già ở căng tin quay lại đồng ruộng, đẩy từng xe lúa đến căng tin để gửi tạm thời, thỉnh thoảng cũng đi theo gặt lúa.