Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 415
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:47:33
Lượt xem: 17
Bí thư chi bộ thôn: “Trước mắt phải thu hoạch cho xong mấy hoa màu đó, lúc này càng không thể buông lỏng. Ngày nào đó trời mưa thì tốt, tôi chỉ sợ trời mưa không đúng lúc, lúc đáng ra nên mưa lại không mưa, lúc không cần lại mưa thôi."
Việc này cũng không lạ, người xưa có câu: Sau hạn hán là lũ lụt, sau lũ lụt là dịch bệnh.
Người xưa nói vẫn đáng tin, trên mặt bí thư chi bộ thôn lộ vẻ lo âu.
Trước thu hoạch vụ thu không thể có mưa, đặc biệt là mưa lớn, nếu không lương thực sẽ bị ngâm nước, sản lượng bị giảm, còn có thể không thu hoạch được gì.
Làm thế nào để tránh ư? Không có cách, cũng giống như bây giờ họ không thể khiến ông trời đổ mưa vậy.
Sở Thấm hơi đỏ mặt, cô thả lỏng tinh thần.
Trời đã tối, bọn họ không nhìn thấy cô đỏ mặt.
Lời nói kia quanh quẩn trong bụng Sở Thấm mấy lần, cô cắn răng, nhìn xung quanh: "Đội trưởng, trong nhà ông còn có ai không?"
Đội trưởng Hàn kỳ quái, lắc đầu nói: "Cô hỏi việc này làm gì? Trong nhà không còn ai cả, chắc giờ này đang tám chuyện ở sân đập lúa."
Sở Thấm ngừng một chút, hơi cúi người, nhỏ giọng nói: "Tôi có chuyện muốn nói, không biết có nên nói hay không."
Đội trưởng Hàn vừa nghe cô nói vậy thì nhức đầu, ôm đầu nói: "Vậy hay là cô đừng nói nữa."
Sở Thấm xụ mặt: "Tôi muốn nói."
Bí thư chi bộ thôn vội vàng hoà giải nói: “Sở Thấm, cháu nói đi."
Sở Thấm lại nhỏ giọng, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi thấy chúng ta không cần phải nề nếp như thế, nhất là ở thời điểm sống chết, có thể mở thêm vài mảnh đất để trồng khoai lang."
Cô vừa nói xong, đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn đều câm nín, giống như bị lời nói của cô làm cho sửng sốt, sau đó không nhịn được bật cười, đội trưởng Hàn nói: “Đến mai cô thử nhìn kỹ xem, thôn chúng ta làm gì còn có đất nữa, trồng thì vẫn phải tưới nước bón phân, cuối cùng cũng giống như số khoai lang trong ruộng bây giờ thôi."
Sở Thấm mím môi thở dài, nhưng cũng không bỏ cuộc, chỉ vào ngọn núi trong màn đêm, nhỏ giọng nói: "Thôn chúng ta không chỉ có đất chỗ đó, trong núi cũng có thể khai phá được mà."
Lúc này cả hai người bọn họ đều bị sốc.
Đội trưởng Hàn vội vàng nhìn ra ngoài cửa, trừng mắt nhìn cô: "Cô không muốn sống nữa à, chuyện này cũng dám nghĩ đến, còn dám nói với tôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-415.html.]
Sở Thấm bĩu môi nói: "Nếu không khai phá thêm đất, cũng sẽ chết. Tôi nghe nói, hôm nay trong thôn đã có người mượn thóc, chưa đến một ngày đã có ba hộ, cho thấy nhiều người đã cạn kiệt lương thực rồi."
Bí thư chi bộ thôn bối rối, lại ngửi ngửi tẩu thuốc: “Cháu đừng có dụ dỗ chú, nhà nào trong thôn chúng ta mà không thiếu lương thực, nhà cháu không biết à."
Ông ấy là người có tầm nhìn rõ ràng, sao lại không đoán được cuộc sống của Sở Thấm.
Nhìn cô... dáng người cao lớn, sắc mặt hồng hào, cũng không gầy, trông khỏe mạnh và rắn rỏi.
Để có một cơ thể như vậy, không chỉ cần có lương thực, mà phải có thịt trứng đầy đủ.
DTV
Sở Thấm ngượng ngùng nói: “Không thể nói như vậy được, mọi người đều tốt, thì không phải càng vui à."
Bí thư chi bộ thôn cười nói: “Cháu quá xảo quyệt, chắc Sở Thấm cháu sợ người trong thôn không đủ lương thực ăn, có người sẽ để mắt đến nhà cháu đúng không?"
Cho đến bây giờ đội trưởng Hàn đều cảm thấy, dưới sự quản lý của mình và bí thư chi bộ thôn nề nếp trong thôn rất tốt, không có người xấu, càng không có du côn, ông ấy cũng rất coi trọng danh tiếng của thôn.
Đang định phản bác, thì chợt nhớ ra nhà Trương lão đại bị trộm, Tần Giang nói thẳng, kẻ trộm nhất định là người trong thôn của ông ấy.
Vì thế, lời đến khóe môi, lại nuốt trở về.
Đúng là mất mặt mà, tên trộm này mà bị ông ấy bắt được, thế nào ông ấy cũng phải đánh gãy chân hắn, vừa nghĩ đến, ông ấy đã mất hết tự tin.
Sở Thấm không mở miệng, coi như là ngầm thừa nhận.
Bí thư chi bộ thôn và đội trưởng Hàn cũng hiểu, thậm chí còn cảm thấy Sở Thấm suy nghĩ lớn.
Suy nghĩ lớn, dũng khí cũng lớn.
Có thể nói, cô cực kỳ táo bạo khi nảy ra ý tưởng, một khi bị phát hiện có thể bị bỏ tù, cải tạo lao động.
Một lúc sau, Sở Thấm mới cười nói: "Dù sao tôi cũng cảm thấy nên thử một lần, vào lúc quan trọng, mạo hiểm một chút cũng không sao."
Cô nói tiếp: “Đất trong núi càng màu mỡ, tuy xa, trồng trọt lâu hơn, nhưng nguồn nước trên núi ở thôn chúng ta khá dồi dào. Không phải mỗi một ngọn, mà ngọn núi nào cũng có suối, có đầm nước nhỏ, đúng không? Chịu khổ một chút, khoai lang trồng được chưa chắc đã kém hơn khoai lang trồng trong thôn. Quan trọng nhất là, không cần phải đóng thuế. Đến lúc đó nó sẽ là lương thực cứu mạng thôn chúng ta."
Đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn vẫn hơi do dự.