Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 410
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:46:17
Lượt xem: 20
Sở Thấm cảm thấy phòng ngự của nhà mình vẫn chưa đủ, kẻ trộm thực sự không thể vượt qua được hàng rào bao quanh ngoài sân, nhưng nếu có ai đó quen thuộc nhà cô thì vẫn có thể nhận ra còn có hai con đường.
Hai con đường đó là đi vòng ra sân sau từ vườn rau và chuồng heo bên cạnh.
Mặc dù cỏ cây ở sân bên cạnh um tùm, nhưng dù cỏ cây có um tùm đến đâu cũng không ngăn cản được người có dã tâm.
Trong phòng, gió chiều xuyên qua cửa sổ thổi vào bên trong, lượn lờ một vòng trong phòng, sau khi mang đến một chút mát mẻ thì lại bay ra ngoài qua cửa sổ.
Sở Thấm ngồi trước bàn đọc sách, trên bàn sách bày biện một ngọn đèn dầu đang tỏa sáng rực rỡ.
Cô còn gắn thêm một chụp đèn thủy tinh cho ngọn đèn dầu, đảm bảo cho dù mở cửa sổ thì cũng sẽ không làm ngọn đèn chập chờn.
Bình gốm hở miệng trên bàn còn cắm một nhành hoa sen, hoa sen này là hôm nay Trương Phi Yến cho cô khi tan làm, cũng không biết được cô ấy đã hái ở đâu.
Hoa sen thơm nhàn nhạt, được lan tỏa bởi gió chiều thổi vào phòng, Sở Thấm ngửi mùi thơm của hoa sen, bất giác cảm thấy thư thái hơn.
Tâm trạng bực bội bộc phát vì nhiệt độ cao của mùa hè dường như đã dần tan biến, trong lồng n.g.ự.c cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Bởi vì những dồn nén trong lòng đã vơi đi rất nhiều, Sở Thấm bỗng nhiên cảm thấy khoảng thời gian này bản thân đã suy nghĩ tiêu cực.
Sao có thể vì công sức bỏ ra nhiều hơn thu vào mà nản lòng thoái chí chứ, hiện giờ có một đống người còn thê thảm hơn cô nhiều.
Đi hỏi thăm những nạn dân không chịu rời đi kia, bọn họ muốn làm ruộng không?
Đương nhiên muốn, bọn họ nằm mơ vẫn mơ có ruộng. Cho dù vất vả khổ sở đến ngày mùa thu hoạch chẳng có được bao nhiêu lương thực, nhưng bây giờ là lúc một nắm lương thực cũng có thể cứu mạng, Sở Thấm cảm thấy bản thân thật sự không thể xem thường những lương thực này.
Haizz! Cô vẫn thấy hơi ngạo mạn rồi!
Hết cách rồi, hai năm trước gieo hạt là có thể thu hoạch, ngày tháng lên núi không về trắng tay đã khiến cô quen rất nhiều thói xấu.
Sở Thấm suy nghĩ lại kỹ càng, trong lòng tự nhủ không thể phạm sai lầm như này nữa.
Quả nhiên, buổi tối yên tĩnh chính là thời điểm tốt để kiểm điểm bản thân.
Một lát sau, Sở Thấm chống cằm, nhấc bút lên bắt đầu vẽ sơ đồ của nhà mình lên giấy dưới ngọn đèn ấm áp.
Con đường vào nhà ở sân trước đã bị ngăn chặn, chỉ có sân sau vẫn phải quy hoạch thêm.
Nếu như rảnh rỗi, đương nhiên sân sau cũng xây tường rào bao quanh là tốt nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-410.html.]
Nhưng bây giờ không thể so với trước đây, nhà cô, không, nói đúng ra cho dù là nhà của ai thì mọi hành động đều bị người ta chú ý.
Người dân trong thôn giống như chim sợ cung tên, Sở Thấm muốn xây tường rào mà không nhờ sự trợ giúp của ba lô không gian thì phải lên núi vác đá, như này thì phải vác đến năm nào chứ.
DTV
Thế nên, đôi mắt Sở Thấm chuyển động, dùng hết sức gạch bỏ ba chữ “xây tường rào” trên giấy.
Vậy thì chỉ còn lại đào bẫy thôi.
Cô cắn đầu bút, đột nhiên đứng dậy, bưng đèn dầu đi ra cửa xem xét.
Đi đến sân sau, đứng ở con đường nhỏ thông đến phía chuồng heo, Sở Thấm trầm ngâm một lát.
Chờ chút, có thể cô không xây được tường rào, nhưng mà có thể dựng một hàng rào cây táo na.
Đây là tường phòng ngự tự nhiên, có đôi khi có thể tốt hơn nhiều so với tường rào, tương đương với một tường rào biết đ.â.m người.
Cứ như vậy, cả cái sân của mình sẽ ở bên trong cây táo na.
Cô càng nghĩ mắt càng bừng sáng, giận vì không thể quay lại đầu năm, khi đó sẽ cấy ghép cây táo na ở xung quanh sân sau.
Nhưng mà bây giờ cũng không muộn, cây táo na này của cô là giống tốt, sau khi cấy ghép cũng sẽ không chết, cũng lớn rất nhanh. Nếu không phải lúc nào Sở Thấm cũng cắt tỉa, e là cây táo na ngoài hàng rào sân trước đã chèn ép, đè c.h.ế.t những thực vật khác, vươn cành của mình ra tới tận trên sườn núi rồi.
Thế nhưng, cây táo na có nặng thì vẫn phải đào bẫy.
Sở Thấm hứng thú bừng bừng, nhân lúc có ánh trăng, quan sát một vòng sân sau một cách kỹ lưỡng, cuối cùng quyết định chọn vài vị trí.
Cô trở về phòng, khoanh đánh dấu vị trí trên sơ đồ, suy nghĩ một lúc, lại khoanh thêm hai chỗ.
Ừm, tổng cộng tám cái bẫy.
Cô không tin nếu như có người đến, có thể vượt qua tất cả bẫy một cách hoàn hảo, đi thẳng tới sân sau!
Đây coi như đã dốc bầu tâm sự, bây giờ Sở Thấm mới yên tâm lên giường đi ngủ.
Một đêm không mộng mị, tỉnh lại đã là sáng sớm, khoảng thời gian này cô hiếm khi được ngủ ngon như thế.
Hôm sau.
Tối hôm qua, sự việc của đội trường Hàn đã dẫn tới chấn động dữ dội ở trong thôn, nhưng khi Sở Thấm biết được buổi sáng hôm nay trong thôn Lưu Lý có người tới cửa tìm bạn bè tốt mượn lương thực, sự kinh ngạc trong lòng càng tăng thêm.
“Thôn Lưu Lý đã đạt đến giới hạn rồi.” Sở Thấm mang theo nửa giỏ bí đỏ khô đến nhà thím Sở, nói thầm trong lòng.