Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 405
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:46:09
Lượt xem: 25
Thím Sở không kiềm lòng được mà nhìn lâu hơn một chút, bà ấy hâm mộ nói: "Người phương Bắc khi lớn lên vóc dáng thật cao lớn, có lẽ Sở Kiến nhà tôi sau này chỉ cao xấp xỉ cha nó thôi."
Thím Trương nói: "Không thể nào, Sở Thấm và Sở Hồng nhà bà rất cao mà. Con trai phát triển hơi chậm, nói không chừng đến lưc mười bảy mười tám tuổi mới bắt đầu cao lên đấy."
Trong khi họ nói chuyện, đội trưởng Hàn tới.
Lúc nãy đội trưởng Hàn vừa đi dạo một vòng quanh ao Chu Gia và đồng ruộng, hiện giờ ống quần của ông ấy xoắn cao, trên người cũng dính bùn.
Ông ấy vội vã đi tới, vừa thấy ba người đứng chỗ sân đập lúa, đội trưởng nói: "Ba người là thành niên trí thức đúng không, tôi là đội trưởng Hàn của thôn Cao Thụ, các người hãy nói cho tôi biết tên và đi cùng tôi, còn hành lý cứ đặt trong ký túc của thanh niên trí thức trước đi."
Ông ấy vừa nói vừa đi về phía nhà ở của thanh niên trí thức.
Cô gái kia kéo hành lý đuổi theo sau lưng đội trưởng Hàn và nói: "Chào đội trưởng, tôi tên Giang Nhiễm, năm nay mười chín tuổi, vừa tốt nghiệp cao trung năm ngoái, nhà ở tỉnh này. Cha mẹ tôi đều làm việc trong nhà máy, bản thân tôi cố tình đăng ký tham gia tới xây dựng và phát triển nông thôn."
Đội trưởng Hàn nhìn cô ấy, trong lòng ông ấy thầm nghĩ tính cách cô gái này hoạt bát như vậy rất tốt.
Tính cách hoạt bát mới tốt, người như vậy mới có thể chung sống hoà đồng với người khác ở một nơi xa lạ.
Giang Nhiễm nói xong, chàng trai cao lớn đã đuổi theo tới. Anh ta nói: "Chào đội trưởng, tôi tên Hàn Thiên Xuyên, đến từ Mông Cổ."
Đội trưởng Hàn ngạc nhiên: "Mông Cổ ư? Khoảng cách từ nơi đó đến đây rất xa, chuyến này cậu xem như đã phải vượt qua ngàn dặm rồi."
Hàn Thiên Xuyên ngại ngùng cười: "Ngũ hồ tứ hải đều là anh em một nhà, ở đây non xanh nước biếc, tôi đi xa một chuyến cũng xứng đáng."
Đội trưởng Hàn bật cười thành tiếng.
Còn trong lòng ông ấy thì nghĩ: Người này mồm mép lạnh lợi, thân hình cũng cường tráng, chắc là được việc.
Làm được việc là tốt rồi, chỉ cần anh ta có thể lấy được tám phần công điểm thì ông ấy đã rất hài lòng.
Chàng trai vóc dáp thấp bé là người ít nói, anh ta chỉ nói: "Chào đội trưởng, tôi tên Vương Mục, sống ở tỉnh này."
Anh ta vừa nói xong thì đoàn người cũng đi tới nơi ở của thanh niên trí thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-405.html.]
Nơi ở của thanh niên trí thức rất gần sân đập lúa, hồi đầu năm nơi này từng bị tuyết làm sập, lúc trùng tu lại đã được mở rộng thêm.
Người đề nghị mở rộng diện tích nơi ở dành cho thanh niên trí thức chính là Sở Thấm, thật ra lý do cô đưa ra kiến nghị này là vì mấy lời mà Trương Phi Yến nói.
Lúc đó Trương Phi Yến đã lẩm bẩm thế này: "Số lượng phòng ốc như vậy làm sao mà đủ, sau này mỗi năm đều có người tới, nhân số ngày càng tăng, chỗ ở sẽ bị thiếu."
Nghe vậy, Sở Thấm mới nói với đội trưởng Hàn: "Nếu muốn xây thì xây rộng một chút, tôi nghĩ tốt nhất là xây hai căn, mỗi căn đều có nhà bếp và nhà vệ sinh riêng. Một phòng cho nam, một phòng cho nữ, giường cũng sửa lại thành một cái giường sưởi cỡ lớn đủ chỗ cho mười hai người ngủ chung với nhau, vậy thì không sợ thiếu chỗ ở nữa. Bởi vì chúng ta cũng không biết sẽ có bao nhiêu thanh niên tới."
Đội trưởng Hàn đồng tình với lời nói của Sở Thấm.
Nếu xây lớn hơn thì sẽ tốn nhiều công sức hơn, lượng gạch và gỗ cũng tăng.
Có điều việc xây giường sưởi thì không thể thực hiện được, bọn họ không có nhiều gạch để phục vụ việc xây giường sưởi.
Vì vậy đội trưởng Hàn đã đóng giường cỡ lớn, bốn cái giường cỡ lớn ghép nhau tạo thành giường chung.
Chiếc giường cùng này sáu người ngủ thì rộng, tám người ngủ thì vừa, nếu chịu chật một xíu thì có thể ngủ được mười người.
Đội trưởng Hàn đã tính kỹ rồi, tương lai sau khi nhóm thanh niên trí thức tời đi, nơi này có thể dùng làm kho hàng.
Đợi ba người bước vào khu nhà dành cho thanh niên trí thức, đội trưởng Hàn nói: "Ở đây còn có hai thanh niên trí thức nữa, hai người đó là người của thôn Tịnh Thủy kế bên, bọn họ dạy tiểu học ở thôn Tịnh Thủy."
Giang Nhiễm giật mình: "Dạy học?"
Đội trưởng Hàn gật đầu rồi nói tiếp: "Nhưng mà hiện giờ trường tiểu học trong thôn không cần thêm giáo viên."
DTV
Ý là các người phải tham gia trồng trọt.
Người chưa từng trải qua sự cực khổ của nông dân như Giang Nhiễm không hề cảm thấy việc trồng trọt không tốt, theo suy nghĩ của cô ấy thì cô ấy đến đây vốn là để xây dựng và phát triển nông thôn.
Cách đó hơn trăm mét, Sở Thấm mới hái xong nửa sọt dương mái nhìn thấy ở phía xa, đội trưởng Hàn đang dẫn người đi vào khu nhà ở dành cho thanh niên trí thức, cô lập tức hiểu ra là thanh niên trí thức đã tới.
Trong lòng cô cảm thấy thắc mắc trong số ba thanh niên trí thức này không biết có cháu gái của đầu bếp Giang hay không?