Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 394
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:39:55
Lượt xem: 8
Ban đêm trăng thanh gió mát là lúc để đi trộm cắp.
Tuy nhiên, ánh trăng đêm nay còn quá sáng, Sở Thấm chờ rồi lại chờ, chờ đến khi Tiểu Bạch ngủ say rồi, cô mới chuẩn bị đi.
Cô ước tính giờ phút này đã hơn mười một giờ, gần mười hai giờ đêm rạng sáng không giờ.
Dân quê ngủ rất sớm, huống chi việc đồng áng gần đây rất nặng nhọc và áp lực lại lớn nữa. Lúc này đúng là lúc mà mọi người đã tiến vào giấc ngủ sâu.
Ngay cả Sở Thấm cũng đang rất buồn ngủ, trước khi hành động, cô còn phải dùng bạc hà để tinh thần trở nên sảng khoái hơn.
Trương Phi Yến nằm ở trên giường, cô ấy lại không như vậy, cô ấy đang rất có tinh thần.
Đúng vậy, tinh thần của cô ấy phấn chấn, ngay cả một chút buồn ngủ cũng không có, có cảm giác hưng phấn trước khi làm chuyện xấu.
Hầu hết những người lớn lên ở nông thôn đều biết tính thời gian, người đã sống qua một đời như Trương Phi Yến cũng không ngoại lệ.
Mười một giờ rưỡi tối, đây là thời gian mà bọn họ đã hẹn nhau.
Mười một giờ tối, Trương Phi Yến đã lén trèo qua cửa sổ đi ra sân, cô ấy ngồi ở bên chân tường trong sân để chờ.
Cô ấy cẩn thận đến nỗi ngay cả cửa phòng cũng không dám mở vì sợ tiếng kẽo kẹt khi cửa phòng mở ra sẽ làm ồn đến cha mẹ.
Cái bàn dùng để trèo tường cũng sớm đã chuẩn bị sẵn. Trong khoảng thời gian này, cô đều đặt cái bàn ở một góc trong sân nhà mình, vẫn luôn đặt nó nằm ở đó cũng không quá đột ngột.
Sở Thấm đến vào lúc còn mười giờ sáng, cô khá may mắn. Giờ phút này, mây đen đang che mặt trăng, bầu trời hiếm khi trở nên tối tăm như vậy.
Cô tới địa điểm đã hẹn trước, lén ném một nhánh cỏ dại vào trong nhà của Trương Phi Yến.
Trương Phi Yến đang đứng chờ ở bức tường vô cùng kích động, cô ấy nhanh chóng nhặt nhánh cỏ dại lên ném lại ra ngoài.
Tốt, hai người đã thành công đối mặt với nhau.
DTV
Trương Phi Yến lén di chuyển cái bàn đặt ở chân tường trong sân, trèo lên bàn, chống tay, sau đó cô ấy cắn răng bò lên trên tường, ngồi ở góc khuất trên thành bức tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-394.html.]
Chỗ này cao và khuất, có thể nhìn thấy khu vực xung quanh, bao gồm cả tình huống trong sân của nhà Trương lão đại.
Cô ấy giống như một người đang đứng canh gác. Nếu có người tiến đến đây thì cô ấy sẽ phát ra tiếng động để nhắc nhở Sở Thấm.
Lúc này, cô ấy còn khá đáng tin, Sở Thấm cẩn thận lắng nghe, nhưng cô ấy lại không phát ra một chút âm thanh nào cả.
Ánh trăng vẫn bị mây đen che kín như cũ, Sở Thấm liếc nhìn sắc trời, âm thầm định thần, cô tựa chiếc thang mình mang theo vào bức tường của nhà Trương lão đại.
Cô tự mình hạ chiếc thang từ con đường xuống. Cô luôn rất cẩn thận trong quá trình, không phải cô sợ gặp phải ai khác bởi vì lúc này các thôn dân đều đã ngủ say, mà là vì cô sợ để lại dấu vết.
Cô mặc một bộ đồ đen như thể sắp dung hợp vào màn đêm đen tối thành một. Sở Thấm ổn định lại chiếc thang, cô nhanh nhẹn leo lên thang gỗ lên thành tường giống như một con khỉ.
Trên thành tường của nhà Trương lão đại cũng không có gắn những mái ngói sắc nhọn giống như những nhà khác, đây là một điều vô cùng tiện lợi đối với Sở Thấm.
Sở Thấm không khỏi lẩm bẩm ở trong lòng, ngay cả nhà lười biếng nhất là nhà của Hoàng Đậu Tử cũng học theo Sở Thấm mà đào bẫy rập, càng miễn bàn đến chuyện đặt mái ngói vụn ở trên thành tường. Vậy mà nhà của Trương lão đại lại không có làm theo, cũng say.
Cô lắc đầu, tập trung sự chú ý chuẩn bị đến sân nhà của Trương lão đại.
Sở Thấm phát huy sức mạnh của cánh tay, cô mím chặt miệng lại, cô dùng tay nhấc chiếc thang gỗ lên từng chút một.
Sau khi nhấc lên xong, cô hít sâu một hơi, từ từ đặt chiếc thang gỗ tới bên hông bức tường. Sở Thấm mau chóng ổn định đi theo thang gỗ tiến vào trong sân.
Khoảnh khắc khi hai chân của cô chạm đất, nhịp tim đập vững vàng của cô cũng không khỏi đập nhanh hơn vài phần.
Bầu trời vẫn còn tối, mây đen vẫn dày đặc và ánh trăng vẫn luôn không xuất hiện.
Sở Thấm móc dây sắt từ trong túi ra, bước chân nhẹ nhàng trực tiếp đi tới phòng bếp của nhà họ Trương.
Cô không đi vào bằng cửa bởi vì phòng bếp của nhà họ Trương theo như lời nói của Trương Phi Yến không chỉ hơi chật, khó đẩy ra, mà khi đẩy ra còn sẽ phát ra âm thanh chói tai nữa.
Thật ra, cửa nhà của hầu hết mọi người bất kể dù cửa nhỏ hay lớn đều như thế, tất nhiên là một người vốn cẩn thận từ trong xương cốt như Sở Thấm sẽ không phạm phải sai lầm này.
Cho nên cô mới làm Trương Phi Yến trông chừng cửa sổ giúp mình bởi vì cô chuẩn bị đi vào trong phòng bếp từ cửa sổ.