Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 392
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:39:51
Lượt xem: 10
“Ở chỗ của chúng tôi có bão tuyết. Sau đó, từ đầu xuân đến nay cũng không có mưa. Cho dù không ăn hạt giống thì cơ bản cũng không trồng trọt được gì cả.” Đặng Nguyên Long nói, “Hơn nữa…”
Ông ấy nói, khóe miệng mang theo vẻ hơi tiếc nuối: “Hơn nữa, cũng là vì tôi, chính tôi đã không quản lý tốt.”
Trong lòng đám người Hàn Định Quốc đều hiểu rõ chỉ e rằng sợ báo cáo sai sản lượng và phân phát lương thực mất kiểm soát cho tập thể.
DTV
Ông ấy nói xong những lời này, làm cho đội trưởng Lưu Lý hơi chột dạ, rốt cuộc bản thân ông ấy cũng như thế mà.
Nhưng may mắn thay, dù trong thôn không có đủ lương thực thì cũng có công xã hỗ trợ kết nối với người dân và giúp bọn họ nhận được trợ cấp.
Nghĩ đến đây, đội trưởng thôn Lưu Lý cảm thấy rất may mắn bởi vì công xã đã thay đổi bí thư mới.
Bí thư mới là người làm việc thực tế. Khi biết được thôn của ông ấy sắp cạn kiệt lương thực, người nọ vô cùng tức giận và mắng mỏ ông ấy một trận cho ra lẽ.
Nhưng rốt cuộc người nọ cũng không có mặc kệ thôn của bọn họ. Biết được công xã không có lương thực liền đi lên trên huyện xin, chạy lên chạy xuống. Cuối cùng, cũng xin được cho thôn của bọn họ một đống.
Nếu đổi thành bí thư cũ trước kia, cho dù người trong thôn Lưu Lý bọn họ có c.h.ế.t đói ở trước mặt của bí thư cũ kia, chắc hẳn là vị bí thư cũ kia cũng chẳng nhúc nhích m.ô.n.g hỗ trợ đi lấy lương thực giùm bọn họ đâu.
Nhưng mà…Ông ấy lo lắng sốt ruột.
Lương thực cũng chỉ có một đống, là có giới hạn, bí thư mới đã tận tình tận nghĩa và đã thông báo rõ ràng là không thể nào lấy thêm lương thực giúp thôn của bọn họ nữa. Số lượng lương thực trong đợt này cũng không nhiều lắm, nhiều nhất ăn được tới cuối tháng này thôi. Đến lúc đó, nếu tiếp tục không có lương thực nữa thì e rằng mọi người thật sự phải gặm vỏ cây để ăn mất.
Vốn dĩ là Đặng Nguyên Long không phải là người giỏi che giấu chuyện này. Sau khi được mọi người hỏi thăm, chưa được bao lâu ông ấy đã kể ra chuyện bọn họ đã đi con đường nào, đi qua những nơi nào, trên đường gặp được nơi nào có thiên tai và tình huống như thế nào cho mọi người cùng nghe.
Trong khoảng thời gian này, ở bên cạnh tụ tập rất nhiều người, ông một lời tôi một câu mà bổ sung cho nhau.
Đám người Hàn Định Quốc vừa nghe vừa ghi nhớ, bọn họ cũng tổng kết ra một ít tình hình thực tế.
Đầu tiên là chỗ của Đặng Nguyên Long gặp tai hoạ nghiêm trọng, Đặng Nguyên Long còn bảo rằng thậm chí công xã ở bên cạnh còn xuất hiện tình huống có người c.h.ế.t đói nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-392.html.]
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, đã xảy ra nhiều cuộc mâu thuẫn và ông ấy đang dẫn dắt mọi người chạy nạn sang thôn bên cạnh.
Bởi vì hai nằm bên cạnh nhau, chỗ của Đặng Nguyên Long lại là nơi giao nhau giữa hai tỉnh nên mọi người mới tiến vào tỉnh của bọn họ, phải đi qua hai thành phố, cuối cùng mới tới huyện Tân Minh.
“Thật ra, tình huống ở hai thành phố kia cũng giống nhau. Chúng tôi không đi đến thành phố, nhưng cũng có nghe người dân ở đó nói rằng chợ lương thực ở trong thành phố đã không còn mua được thứ gì nữa. Thậm chí là một số người sống ở thành phố còn tình nguyện tiêu tiền mua lá cải trong vườn rau nhà bọn họ nữa kìa.”
Ở trong thành phố đều như vậy!
Vẻ mặt của Hàn Định Quốc đầy nghiêm nghị, rốt cuộc ông ấy mới nhận ra thôn của mình thật sự là một miếng thịt mỡ thật to.
Gần như chỉ cần nghe lời nói của Đặng Nguyên Long, ông ấy đã nhìn thấy một khía cạnh tàn khốc ở bên ngoài huyện Tân Minh.
Sau khi đám người tìm hiểu xong chuyện mà mình muốn biết liền rời đi. Sau khi quay lại thôn, chân mày đang cau chặt của Hàn Định Quốc vẫn chưa hề giãn ra làm cho Sở Thấm càng nhìn càng cảm thấy căng thẳng ở trong lòng hơn?
Chẳng lẽ lại có tin tức xấu gì hay sao?
Sở Thấm nhịn không được nên sau khi tan làm đi về, ngay cả cơm cũng chưa ăn, cô đã lén chạy tới hỏi đội trưởng Hàn.
Đội trưởng Hàn bất đắc dĩ nói: “Cô không ăn cơm, nhưng tôi muốn ăn cơm.”
Sở Thấm lập tức nói: “Vậy thì ông nói cho tôi nghe trước đi, nếu không thì đêm nay chắc chắn là tôi sẽ ngủ không được.”
Sau đó, cô lên án: “Hôm nay, vốn dĩ là tôi muốn đi chung với ông, ai ngờ đâu ông lại đi sớm như vậy.”
Đội trưởng Hàn: “…”
“Cô tỉnh táo lại đi, chỗ đó không phải là nơi mà cô có thể đi chơi đâu, không cẩn thận một chút coi chừng bị lột một tầng da đó.” Ông ấy nói: “Sao cô lại tò mò như vậy, giống như…”
Ông ấy nhìn thấy Trương Phi Yến vui vẻ chạy tới căng tin, ông ấy chỉ vào Trương Phi Yến nói: “Cô nên học hỏi Phi Yến đi. Ở độ tuổi của cô đừng có lo lắng quá nhiều thứ ở trong lòng, cô nên lo lắng tóc của mình sẽ bạc trắng giống như tóc của tôi đây này.”