Ngày hôm , dì Dương về nhà thật sớm.
Sở Thấm bắt đầu tập trung công việc, thường trao đổi tin tức với Trương Phi Yến.
Thời gian trời vẫn mưa, cho nên việc gánh nước tưới nước trở thành công việc hằng ngày.
May mà thôn Cao Thụ đào một cái mương, lúc gánh nước cũng tiện hơn đây nhiều.
Trước đây, bình thường sẽ gánh nước từ một khe suối nhỏ ở trong thôn, bây giờ thêm những con mương kéo dài khắp nơi.
Lúc dân trong thôn mới thật sự cảm nhận kênh mương rốt cuộc mang cho họ lợi ích lớn như thế nào, thể trong thời gian khô hạn trong năm, kênh mương gần như cứu mạng cả thôn bọn họ.
Bởi vì lượng nước ở khe suối nhỏ hạ thấp tới mức nghiêm trọng, đủ cho cả thôn tưới hoa màu.
Lúc kênh mương thế, nước từ đầu nguồn ngừng chảy kênh mương trong thôn Cao Thụ, vì thế mà lượng nước cũng coi như là đủ cho bọn họ sử dụng.
Mỗi ngày Sở Thấm đều gánh hai mươi gánh nước mới xong, đây là còn tính đến gánh nước trong nhà cô.
Cô phụ trách tưới cải dầu, cải dầu phát triển tồi, cũng khác so với năm ngoái năm là mấy.
Lúc , mặt trời cũng dần dần lên cao.
Sở Thấm khỏi khu ruộng trồng cải dầu, chuẩn đến thửa ruộng trồng khoai lang. Phía xa xa thấy đạp xe đạp, một một khỏi con đường nhỏ.
Con đường tương đối vắng vẻ, xe đạp qua, nên Sở Thấm cũng lưu tâm một chút.
Người đầu là đội trưởng Hàn, Sở Thấm dễ dàng nhận .
Người đạp xe theo đội trưởng Hàn là một cô gái, thị lực của Sở Thấm , liếc qua thấy khuôn mặt của phụ nữ.
Là một phụ nữ còn trẻ, nhưng cô quen .
"Sở Thấm, tưới nước xong ?"
Đội trưởng Hàn lúc đạp xe ngang qua Sở Thấm hỏi một câu.
Rồi hòa nhã : "Hôm nay cô gánh nước mệt ? Chỉ là dù khổ mệt thế nào chăng nữa cũng phát huy tinh thần kiên cường bất khuất chịu thương chịu khó của thôn chúng ."
"Đương nhiên là gánh xong ." Sở Thấm tò mò ông : "Đã đến giờ , tưới xong . Mà chờ , đội trưởng, ông bệnh đấy chứ, mấy lời kỳ lạ thế để gì, đến ruộng khoai lang đây."
Đội trưởng Hàn: "...Được , cô ."
Đứa bé ngốc nghếch cũng phối hợp với ông một chút, bình thường rõ ràng thông minh nhanh nhẹn lắm mà.
Sở Thấm gật gật đầu, nhịn mà đưa mắt qua phụ nữ đang ở bên cạnh ông .
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-382.html.]
Lúc đang định , bỗng nhiên đội trưởng Hàn lên tiếng: " , vị là bí thư mới đến của công xã chúng , hôm nay cô tới để thăm hỏi đại đội của chúng ."
Sau đó, ông chỉ tay Sở Thấm đang xoay , với bí thư mới đến Tần Văn Quân: "Cô tên là Sở Thấm, là chiến sĩ thi đua gương mẫu của thành phố chúng , từng lên báo, bình thường cô sống một , chăm chỉ việc."
Sở Thấm ngạc nhiên, thế mà vị là bí thư mới đến.
Thái độ của cô lập tức thành thật hơn hẳn, trong lòng còn nghĩ bí thư mới cũng thật là cần cù, mới nhậm chức tới đại đội để thăm hỏi.
Tần Văn Quân mỉm , Sở Thấm: "Cô gái nhỏ , chắc tuổi cũng lớn nhỉ?"
Sở Thấm : " sắp 21 ."
Cô thể hiện một khuôn mặt ngoan ngoãn, nhưng lẩm bẩm trong lòng: Nhìn cô cũng tính là lớn , gọi là cô gái nhỏ chứ.
Tần Văn Quân qua cũng chỉ mới hai mươi sáu hai mươi bảy, quả thật trẻ. Mới ở độ tuổi mà trở thành bí thư ở công xã, Sở Thấm khỏi suy đoán rằng trình độ học vấn và gia cảnh của cô bí thư mới đến hề tầm thường.
Cô ngạc nhiên, Tần Văn Quân cũng vô cùng sửng sốt.
Sở Thấm thấy rõ ràng.
Đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt tròn tròn trứng ngỗng, mái tóc dài mượt mà, đôi mắt lấp lánh, bờ môi hồng hào, là một khỏe mạnh.
Tần Văn Quân gật đầu, quan sát cô thêm một lúc bỗng nhiên : "Cô còn cao nữa."
Sở Thấm ngẩn , gật đầu.
Lúc cô mới tới thì cao một mét sáu hai, đây là chiều cao của nguyên chủ.
lúc đó cô mới mười tám tuổi, còn đến tuổi dậy thì . Sở Thấm thường xuyên ăn thịt uống sữa, điều kiện thì mỗi ngày đều ăn trứng gà.
Có lúc cô cảm nhận cơn đau nhức rõ ràng ở chân , uống nhiều sữa bò mới lên một chút.
Mãi đến cuối năm năm 57, Sở Thấm mới nhận , cao lên nhiều, ngay cả quần và tay áo cũng ngắn mất một đoạn.
Cao lên bao nhiêu đây?
Cho đến nay, cô từ một mét sáu hai cao lên một mét sáu sáu.
Trời đất, Sở Thấm suýt chút nữa ngạc nhiên đến ngẩn , ai qua mười tám tuổi còn thể cao lên bốn centimet, cô cảm thấy bình thường.
khi cảm thấy bản bình thường xong thì cảm thấy vui mừng, kèm với sự vui mừng chính là nỗi buồn phiền.
Ôi! Phải đổi quần áo , tay áo và quần tốn thêm chút vải nữa mới .
Cả chăn cũng dài thêm, bởi vì tiết kiệm vải vóc và bông vải, nhiều nhà khi may chăn đều dựa chiều cao của mà .