Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 379
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:39:30
Lượt xem: 26
Một tuần sau tiết thanh minh chính là ngày lành để dời mộ. Sở Thấm và dì Dương đã chọn xong vị trí từ lâu, họ nhất trí với nhau sẽ dời mộ phần của mẹ nguyên chủ về ngọn núi phía sau nhà Sở Thấm, cũng là nơi đã cha của nguyên chủ yên nghỉ.
Thú thật, Sở Thấm vẫn luôn cảm thấy là lạ, vì cô không biết liệu mẹ của nguyên chủ có muốn quay về hay không. Nhưng nhớ tới lúc cha nguyên chủ còn sống, tình cảm giữa hai người họ rất tốt, nên Sở Thấm cũng yên tâm hơn chút đỉnh.
Ngày hôm đấy, dì Dương hiếm được một lần ghé nhà Sở Thấm. Đến tận lúc này, bà ấy mới nhận thức được rõ ràng và cụ thể cuộc sống của Sở Thấm thoải mái đến cỡ nào.
Khoảng sân rộng được bao quanh bởi bốn bức tường đá có thể nhìn thấy từ đằng xa, bốn bức tường nào còn cao hơn cả cậu út Dương, chẳng biết cô đã xây lên nó như thế nào nữa. Trên tường khảm đầy các mảnh kính vỡ, dày đặc không kẽ hở, dưới ánh nắng mặt trời, chúng phản chiếu thứ ánh sáng lấp lánh nhưng lạnh lẽo. Tưởng tượng thôi cũng biết, bức tường rào này đã ngăn bước không ít kẻ có ý xấu.
Đẩy ra cánh cửa gỗ dày nặng, bước vào trong sân, ngay chính giữa là một giá gỗ nhỏ, bên trên đặt rất nhiều mẹt tròn, trong mẹt trải kha khá trái cây khô. Xem ra nhân ngày nắng đẹp, Sở Thấm đã lôi mấy món đồ khô trong nhà như hoa kim ngân hay gì đó ra phơi để tránh bị mốc.
Bất ngờ hơn nữa là dì Dương còn nhìn thấy trong số đó có cả hạt dẻ, số lượng cũng không ít, hàng tốt như vậy chẳng biết Sở Thấm nhặt được ở đâu nữa.
Dì Dương là một người tỉ mỉ, đã tinh mắt nhận ra dưới mái hiên của nhà Sở Thấm có gắn một hàng đinh sắt, hơn nữa có vẻ đã từng treo thứ gì đó. Từ số lượng của đinh sắt, có thể thấy vật tư của cô rất chi phong phú.
Bà ấy thầm gật đầu hài lòng, lúc bước vào phòng khách, lại dạo quanh phòng ngủ và nhà bếp một vòng xong, lời khen lập tức tuôn ra như suối.
Dì Dương: “Tủ bát trông mới quá!”
Sở Thấm: “Cháu làm đó dì.”
Dì Dương: “Giường nhìn cũng mới nữa!”
Sở Thấm: “Cũng là cháu đóng đấy.”
Cô vừa cười vừa chỉ từ bàn, ghế đến tủ quần áo, nói: “Những thứ này đều là do cháu tự tay làm cả, sau này dì cả cần đóng món nào cứ tìm cháu là được, tính ra tay nghề của cháu cũng không thua kém gì thợ mộc, dì thấy đúng không ạ!?”
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-379.html.]
Đúng thế thật!
Tay nghề của cô thật sự rất cao siêu, tuy hoa văn khắc bên trên vẫn chưa sống động bằng các thợ mộc dày dặn kinh nghiệm, nhưng nhìn chung vẫn nhỉnh hơn thợ mộc mới hành nghề.
Kiếp trước, đồ đạc trong nhà cũng do một tay cô làm cả, thứ không thiếu nhất ở tận thế chính là đủ loại cây cối thực vật đã thích ứng được với thời tiết khắc nghiệt đó. Nhà Sở Thấm lại ngay sát rừng, thế nên với cô mà nói, trước giờ nguyên liệu gỗ chưa từng là vấn đề to tát. Mỗi lần đông tới, cô rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ lối gỗ ra làm thử vài món, nên dù không có thiên phú thì vẫn có thể từ từ ngộ ra được chút kỹ xảo.
Nên cũng không lạ gì khi dì Dương đồng ý ngay: “Được, sau này nếu có nhu cầu dì sẽ tới tìm cháu, tay nghề của cháu giỏi hơn dượng cháu nhiều.”
Dì Dương có nhìn thấy lò sưởi trong phòng cô, nhưng không nói gì. Lúc ra sân sau, bà ấy còn phát hiện cô trồng rất nhiều cây ăn quả, thậm chí là cả mầm khoai lang cô trộm gieo cũng bị nhận ra, nhưng bà ấy vẫn chẳng hề đá động tới.
Sở Thấm cười xòa, nói: “Nhà của cháu tính ra cũng hẻo lánh, cháu lại không thường xuyên qua lại với hàng xóm, nên dù có trộm trồng vài thứ cũng không sao, sẽ không bị phát hiện đâu ạ.”
Dì Dương hít sâu một hơi: “Lá gan của cháu lớn thật đấy.”
Khó trách Sở Thấm chẳng bao giờ thiếu lương thực, cơ thể cũng khỏe như trâu vậy.
Sở Thấm cười hì hì, khẽ thì thầm: “Thật ra bên cạnh vườn rau còn có một mảnh nữa, mỗi năm có thể thu về hai, ba trăm ký khoai lang cơ, người khác không hề biết chuyện này đâu.”
Bấy giờ, ánh mắt Dì Dương nhìn Sở Thấm đã không còn như bình thường, rõ ràng, hai chữ “to gan” đã không còn đủ để miêu tả hành động này của cô nữa rồi.
Mà nói đúng hơn phải là to gan lớn mật.
Sở Thấm lại nói: “Dù gì cũng trồng rồi, một mảnh hay hai mảnh có gì khác nhau sao? Đương nhiên là có rồi, cùng gánh vác một hiểm họa như nhau nhưng lại thu được nhiều lương thực hơn còn gì?!”
Dì Dương không phản bác, vì năm nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, lúc thì luyện thép, lúc lại chặt cây lấy gỗ, rồi cả bắt chuột bẫy chim sẻ… nói thật, sức lực của họ đã bị vắt kiệt, không còn tâm trạng trồng trọt. Cộng thêm thời tiết năm nay rất bất thường, dù muốn dồn hết tâm trí lên chuyện đồng áng nhưng vẫn có lòng mà không có sức. Nhiều nơi hoa mầu chẳng có chút sức sống nào, rõ ràng đang là mùa xuân nhưng lại cô quạnh như đang cuối thu vậy.
Có điều, hai mảnh đất trồng khoai lang của nhà Sở Thấm lại cực kỳ tươi tốt, hẳn là do hàng ngày cô rất chăm chỉ tưới nước, bón phân, tỉ mỉ chăm sóc. Vườn rau nhà cô cũng xanh tốt lắm, vô số cây mầm nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió.