Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 373
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:39:20
Lượt xem: 23
“Vậy là bà không phải người Hoa Khê chúng tôi hả?” Có người hỏi.
Bà Dươn đáp: “Không phải, nhưng bây giờ nhà họ Kim bọn họ muốn đánh c.h.ế.t cháu gái của tôi, tôi không biết làm gì ngoài chạy tới tìm các vị.”
“Cháu gái của bà là?”
Sở Thấm bước tới, nức nở nói: “Bác cả nhà họ Kim muốn đánh tôi, tôi may mắn né được, còn bác ta thì mất đà té ra đất, ông cụ nhà họ Kim thấy bác ta té chảy cả m.á.u thì lập tức xông tới đòi g.i.ế.c tôi đó ạ.”
Mặt mày bí thư công xã tối sầm, hỏi: “Tên cô là gì, người ở đâu?”
Sở Thấm trả lời: “Tôi ở công xã Dương Tử Câu, tên Sở Thấm. Sau khi cha tôi qua đời, mẹ tôi, bà Dương Tiểu Mãn đã tái hôn với Kim lão nhị. Từ lúc mẹ tôi mất, Kim lão nhị bỏ lại hai em của tôi ở nhà, chạy sang tỉnh khác sống, giờ người nuôi dạy hai em tôi chính là dì cả… tôi và bà ngoại của tôi, còn có dì cả và chú nhỏ đều muốn dời mộ phần của mẹ tôi về, nhà họ Kim vốn đã đồng ý rồi, nhưng sau lại đổi ý, lúc thì nói làm vậy sẽ quấy rấy giấc ngủ yên bình của mẹ tôi, khi thì bảo chuyện này không tốt cho phong thủy nhà họ Kim, nếu dời mộ sẽ phá hư phong thủy nhà họ…”
Dứt lời, cô lén ngước mắt quan sát bí thư. Quả nhiên, sau khi nghe thấy những lời này, mặt bí thê càng thêm tăm tối.
Ông ta không biết bà Dương chỉ là mẹ kế, ông ta chỉ biết chị em, con gái, và cả mẹ người ta đều nhất trí muốn dời mộ, lại bị nhà kia ngăn cản, đúng là vô lý.
Nhưng điều khiến ông ta nổi giận không chỉ có mỗi vậy, mà là những từ như “yên bình”, “phong thủy” gì đó trong miệng Sở Thấm cơ.
Cái khác có thể cho qua, nhưng cô nói phong thủy là có ý gì đây, tưởng phong trào bài trừ phong kiến là để nhìn chơi thôi hả?
Lãnh đạo tức đến suýt tái phát bệnh tim, nhưng sau khi nói xong, Sở Thấm lập tức lùi vào góc phòng, để hai tay lên mắt, khóc nức nở, như thể đang đau lòng lắm, tới độ cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.
Đúng lúc này, mấy người qua đường tới hóng chuyện cũng đã đến nơi.
Cả cậu út Dương lén chạy ra khỏi nhà họ Kim trước để tới nhà đại đội trưởng Hoa Khê cũng đã có mặt.
Cậu út Dương là một người rất cẩn trọng, biết nếu không tới tìm đại đội trưởng Hoa Khê trước, e là dù cuối cùng cũng đạt được mục đích, dời mộ chị gái về, thì vẫn sẽ đắc tội với đại đội trưởng.
Lúc đến nơi, ông ấy nói với đại đội trưởng rằng: “Hôm nay nhà chúng tôi đi tảo mộ cho chị hai, vừa hay nhớ tới suốt hai năm qua Kim Kim và Kim Ngọc chưa từng được gặp cha của chúng lần nào, bèn dẫn bọn nhỏ đến nhà Kim lão nhị, ai ngờ đâu Kim lão nhị lại không nhận ra hai đứa con của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-373.html.]
Mẹ tôi là người tính tình nóng nảy, thấy vậy thì giận lắm, trong một phút kích động đã xảy ra xô xát. Vì Sở Thấm nhà tôi tránh né cú đánh của Kim lão đại nên anh ta chẳng may té lăn ra đất, ông cụ Kim thấy vậy thì sót con, bật người muốn g.i.ế.c cháu gái của tôi. Cháu tôi bị dọa sợ, vội vàng chạy tới chỗ lãnh đạo công sợ, giờ e là đã đến nơi rồi, ông mau mau tới hòa giải đi!”
Đại đội trưởng run rẩy đứng dậy, không thèm để ý tới cậu út Dương mà lao nhanh như bay về phía nơi làm việc của công xã, có thể nói là dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến giờ.
Nhờ tài hùng biện xuất sắc của mình, cậu út Dương đã thành công khiến đại đội trưởng đổ hết tội lỗi này lên đầu nhà họ Kim.
Đúng là hồ đồ, giữa ban ngày ban mặt mà cũng dám đánh người.
Tới khi đại đội trưởng chạy đến nơi, trước cổng nơi làm việc đã chật kín người, có đuổi cũng không đuổi nổi.
Sở Thấm ngồi bệt dưới đất, cúi gằm mặt khóc tức tưởi, nhìn thôi đã thấy đáng thương vô cùng rồi. Chẳng biết từ lúc nào mà bà Dương cũng ngồi xuống cạnh cô, trong lòng vẫn ôm chặt Kim Kim và Kim Ngọc.
Nhìn thoáng qua chẳng khác nào một đám người bọn họ đang bắt nạt bốn người “Vợ góa con côi” này vậy.
Sở Thấm nức nở nói: “Bà ngoại ơi, cháu không thể để mẹ cháu nằm đây mãi được, cháu phải dời mộ, đưa mẹ cháu đi.”
Cô nói ra mục đích chính lần này.
Bà Dương cũng tinh lắm, vội hùa theo: “Cháu ngoan, cháu đúng là đứa trẻ ngoan. Vì chuyện này mà suýt nữa mạng cũng không còn, hầy, đứa nhỏ không cha không mẹ sẽ bị người bắt nạt, mấy lời này quả không sai.”
Sở Thấm khóc tiếp: “Nếu cháu không dời mộ mẹ đi, có khi ông Kim sẽ đào ba tấc đất mộ mẹ cháu lên mất.”
DTV
Cô khéo léo đưa ra một suy đoán rất hợp lý.
Bà Dương cũng tỏ ra bất mãn, nói: “Đúng vậy, nhà chúng ta đã trở mặt với nhà họ Kim, chúng ta đắc tội nhà họ, nhưng mộ của mẹ cháu vẫn còn nằm trong tay nhà họ, nếu có một ngày họ tức giận làm ra chuyện táng tận lương tâm với mẹ cháu, có lẽ bà sẽ không sống nổi mất, chắc bà đập đầu c.h.ế.t ở Hoa Khê này luôn quá.”
Sở Thấm cũng không chịu thua: “Bà ơi, bà đừng bỏ cháu lại mà. Nếu họ đã xấu xa đến độ dám làm ra chuyện kinh khủng ấy, không chừng ngày nào đó họ sẽ lén hại c.h.ế.t cháu mất, ban nãy họ còn muốn đánh c.h.ế.t cháu đó thôi.”
Giờ mục tiêu của cô là khắc vào đầu mọi người nhà họ Kim sẽ vì nổi điên mà phá hoại mộ phần.
Thế là cô còn liếc nhìn lãnh đạo bằng đôi mắt đẫm lệ, rồi nói: “Không cần sợ, đến lúc đó chúng ta sẽ lên huyện cầu người giúp đỡ, cháu tin là trên đời này vẫn còn những nơi đứng về phía người có lý.”