Ngày thứ hai, út Dương cầm đậu hũ nhồi thịt và đồ Tết mà ông chuẩn đến xã Lạc Thủy.
Ngoài , ông còn mang năm con gà rừng vô cùng khỏe. Khi đến xã Lạc Thủy đúng lúc khách, ông bán hết cho họ.
Lúc dì Dương cũng đang nhận hàng Tết, là đồ mà con trai cả bộ đội gửi về, trong đó chiếc ấm đun nước tặng cho Sở Thấm.
Lý Giải Phóng mới từ chỗ luyện sắt thép về, thấy Dương Lập Thu đang sắp xếp đồ đạc thì hỏi: “Không tháng Lý Hòa gửi đồ về ?”
Dì Dương thở dài: “Ai , giờ nó gia đình và con cái, nhưng năm nào cũng gửi đồ về, vô cùng sốt ruột. là tiết kiệm gì cả.”
Thật bà lo chúng nó tiết kiệm, mà lo vợ chồng trẻ bọn họ sẽ cãi vì chuyện .
Dì Dương tự nhận bà chồng độc ác. Mấy tháng con trai bộ đội, con dâu đang ở cữ, bà ở cùng chúng vô cùng hòa thuận.
con tránh mâu thuẫn.
Mẹ chồng nàng dâu càng dễ xảy . Chưa kể sống chung một mái nhà nhưng mấy tháng trời thèm mặt, đây là chuyện thường xuyên xảy khi mâu thuẫn.
Nói là ầm ĩ nhưng thật cãi , con dâu như thế nào, nhưng dì Dương luôn nuốt sự ấm ức bụng, sợ khó con trai khi giữa mối quan hệ chồng nàng dâu.
tháng , đứa con trai vô tâm gửi hàng Tết về những hai khiến trán dì Dương giật thình thịch.
Lúc bà thật sự đá cho nó một cái thật mạnh, đó nắm chặt vai con dâu, lay hét: “Mẹ thật sự bắt chồng con gửi đồ. Mẹ bà chồng độc ác!”
Bình phục một chút tâm tình, dì Sau khi bình tĩnh , dì Dương thở dài, nên lời.
Lý Giải Phóng lấy một chậu nước để lau mặt. Sau khi lau xong, ông đến chỗ cạnh tò mò hỏi: “Nó gửi cái gì thế?”
Dì Dương ghét bỏ, tránh xa một chút: “Người ông mùi mồ hôi.”
Lý Giải Phóng: “ việc, mồ hôi là chuyện bình thường. Hơn nữa, ở một nơi như lò luyện sắt thép, lúc thì cực lạnh, khi thì cực nóng, mồ hôi đổ như trút nước.”
Ông đưa cánh tay lên, nghiêm túc ngửi. Vẻ mặt ông phức tạp, hổ ho vài tiếng tự giác xa dì Dương một chút.
DTV
À thì, đúng là hôi thật.
Sau khi ông tránh xa một bước, dì Dương mới : “Chúng gửi chút táo, còn cái … là gì nhỉ?”
Bà đưa lên mũi ngửi, cau mày hỏi: “Hình như là hải sản, khô mực ? Chỗ chúng gì cái .”
Đó là miếng khô mực lớn, dì Dương cất tủ bát, : “Ngày mai sẽ cho Sở Thấm một ít.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-336.html.]
Lý Giải Phóng lục tìm một chút, thấy cả rong biển khô thì : “Cho con bé chút rong biển nữa. Trước đến nhà ăn cơm, thấy con bé thích uống canh rong biển và canh trứng.”
Dì Dương gật đầu, tiếp tục sắp xếp, đó thấy ấm nước.
“Chắc là mua giúp Sở Thấm.” Dì Dương : “Trong thư Sở Thấm gửi cho nó hai con thỏ và một con gà hun khói.”
Lý Giải Phóng: “Đứa nhỏ Sở Thấm thật khách sáo.”
Dì Dương: “Sau khi Tiểu Mãn , con bé mới thành như . Đứa trẻ mồ côi thường nghĩ nhiều hơn khác.”
Bà xong, nghĩ đến điều gì mà đột nhiên ngây .
Lý Giải Phóng thấy , vợ nhớ em gái nên vội đổi đề tài: “Gần nhất ngày nào bà cũng cùng Lan Bạch hàng xóm tìm con rể, thế nào ?”
Nói tới đây, dì Dương “Ai ui” một tiếng, vỗ vỗ đùi.
Bà bĩu môi, khó chịu : “Ông , gần xã đàn ông nào cả.”
Lý Giải Phóng cũng trúng đạn: “…”
Không cần ghét bỏ như thế chứ.
Lý Giải Phóng gượng gạo giải thích: “Là do bà quá kén chọn đấy. nghĩ bà nên bình tĩnh , chứ cứ cái đà kiểu gì Lan Bạch cũng đuổi bà khỏi nhà sớm.”
Dì Dương nhướn mày: “ kén chọn?”
Bà đưa tay lên đếm khuyết điểm của mấy trai mà Lan Bạch giới thiệu cho Lý Giải Phóng thì thấy bóng út Dương đang đạp xe đến đây.
“Tiểu Hưng!” Dì Dương vui vẻ chạy : “Tuyết rơi thế , đến đây?”
Cậu út Dương xuống xe dắt trong sân, đưa tay lên miệng : “Chị, em sắp c.h.ế.t cóng , cho em xin cốc nước ấm .”
Chân tay ông cứng đờ, nhà vội hơ tay chậu than nóng.
Lý Giải Phóng lấy cho ông cốc nước ấm, đó bếp nấu một bát canh trứng gừng.
Cậu út Dương khịt mũi, : “Có chuyển hàng Tết cho chị ?”
Nói xong, ông đống đồ kịp sắp xếp bàn, ngạc nhiên hỏi: “Hàng Tết của Lý Hòa bây giờ mới về ?”
Dì Dương: “Đây là thứ hai .”