Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 335
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:47:12
Lượt xem: 25
Ngày hôm sau.
Sở Thấm cầm năm con gà rừng tới tìm cậu út Dương.
Bấy giờ cậu út Dương thật sự muốn chửi người, ông ấy lườm Sở Thấm: “Cháu nói cậu nghe, có phải ngày nào cháu cũng lên núi không?”
Sở Thấm vội vàng lắc đầu: “Sao có thể vậy được, đây không phải cháu săn, cậu còn nhớ nhà họ Hoàng ở phía dưới nhà cháu không, là con trai nhà họ Hoàng săn được.”
Dứt lời, Sở Thấm lặp lại lời Hoàng Đậu Tử nói ngày hôm qua.
Sở Thấm tỏ vẻ tò mò: “Cậu út, vậy là chợ đen trên huyện bị bắt gọn thật rồi ư?”
Cậu út Dương ngạc nhiên: “Đứa con trai của hai cái thứ lười biếng nhà họ Hoàng kia cũng có năng lực ra phết, chuyện này mà cậu ta cũng biết, xem ra cậu ta là khách quen của chợ đen rồi.”
Sở Thấm đặt gà rừng xuống: “Cậu út, cậu không sao chứ?”
Cậu út Dương cười cười, sau đó nói với giọng nghiêm túc: “Cậu thì sao được, cậu không có liên quan gì nhiều tới chợ đen, chúng ta làm ăn buôn bán với người quen không, thuộc kiểu ba phải sao cũng được. Nói là bán, nhưng cũng chỉ như trao đổi giữa những người quen biết với nhau, dù bị phát hiện vẫn có cớ để phủ nhận, cháu hiểu không?”
Ông ấy muốn nói với Sở Thấm rằng có một số đoạn dây thép nếu có thể không dẫm thì tốt nhất đừng dẫm, đi trên tấm ván gỗ nhỏ hẹp vẫn tốt hơn diễn xiếc đi trên dây.
Dương Tiểu Hưng ông ấy không phải người làm chuyện trái pháp luật, làm gì có ai muốn đẩy mình vào tình thế sống trong nơm nớp lo sợ.
Sở Thấm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Nói cách khác, những người đó không phải “khách hàng”, mà là bạn bè của cậu út Dương.
Ví dụ như Sở Thấm đem đồ săn được đến giao cho cậu út Dương, đó không gọi là bán, mà là người thân biếu đồ cho nhau.
Sau đó cậu út Dương lại tặng nó cho bạn, người bạn kia đáp lễ bằng một món đồ có giá trị tương đương, dù bị phát hiện cũng chẳng có nguyên do gì để chỉ trích.
Sở Thấm cho rằng phải là người có nhiều mối quan hệ, ưu tú và có sức thu hút mới chơi được mấy kiều này, nếu không mọi thứ sẽ kết thúc trong vài giây.
Thật ra cậu út Dương cũng khá thích gà rừng, có thể chấp nhận điều kiện một cân gà rừng đổi lấy hai cân rưỡi thóc mà Sở Thấm nói.
Ông ấy cười đáp: “Quá thấp, thật ra đổi lên ba cân cũng không vấn đề gì.”
“Là cháu ép giá xuống đấy, ban đầu Hoàng Đậu Tử bảo đổi sang ba cân rưỡi, đúng là nằm mơ.” Sở Thấm đắc ý, sau đó lại nói: “Cậu bận rộn như thế, ít cũng phải thu lại chút phí chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-335.html.]
DTV
Tất nhiên là cậu út Dương cũng không ngại, ông ấy nói giỡn lại: “Đến lúc đó cậu sẽ chia cho cháu một nửa.”
Hai mắt Sở Thấm sáng bừng, gật đầu lia lịa. Ai lại đi từ chối đồ ăn đâu, càng nhiều càng tốt.
Dứt lời, Sở Thấm lại giao sáu miếng đậu phụ nhồi cho cậu út Dương, rồi nhờ ông ấy đưa sáu chiếc còn lại cho dì cả Dương.
Cậu út Dương thường tới vùng sông nước, có lẽ hai ba tháng Sở Thấm cũng không tới đó nổi một lần, nhưng cậu út Dương phải đi hai ba lần trong một tháng.
Chưa kể là sắp tới giao thừa, cậu út Dương cũng phải tới đưa hàng tết cho dì cả Dương.
Quả nhiên, cậu út Dương nói: “Được rồi, cháu đặt ở đó đi, ngày mai cậu cũng phải tới chỗ dì cả cháu một chuyến.”
Nói đến đây, không biết ông ấy nghĩ gì, nhưng ánh mắt khi nhìn Sở Thấm có hơi lạ.
Sở Thấm: “Có chuyện gì ạ?”
Cậu út Dương hỏi: “Hình như dì cả đang tìm đối tượng cho cháu.”
Sở Thấm: “… Vậy ư, cháu cũng không biết.”
Lưu Chi bên cạnh bỗng bật cười: “Đúng là đang tìm thật, ông không nói là tôi cũng quên béng đi mất, chị cả còn đang nhờ tôi tìm giúp ấy. Có điều tôi quen biết ít lắm, nào dám nhận chuyện này. Chị cả hỏi thím Lan bên cạnh đây, thật ra danh tiếng nhà họ cũng không tệ lắm.”
Khoé miệng Sở Thấm giật giật: “Thôi được rồi.”
Cô không vội, phải nói là dì cả Dương rất kén chọn trong mấy chuyện này, xoi mói kén chọn.
Không phải mấy năm nay cô và thím Sở không đi tìm người khác, nhưng còn chưa đưa người được chọn đến trước mặt Sở Thấm, tất nhiên là Sở Thấm và người ta cũng chưa kịp gặp mặt thì người nọ đã bị dì cả Dương loại rồi.
Thật ra thím Sở cũng ổn, thím Sở thực tế hơn rất nhiều.
Dì cả Dương… Liệt kê các điều kiện cần có, nhưng đến khi tìm được người phù hợp với tất cả điều kiện thì bà ấy vẫn có thể kể ra các khuyết điểm của người ấy.
Sở Thấm thật sự khó hiểu, có lẽ trong lòng dì cả Dương, cô là một nhân vật rất khó lường, cho dù là công nhân làm việc trong nhà xưởng ở trên huyện, dì cả Dương vẫn thấy không xứng với cô.
Thôi được rồi, suy nghĩ mấy chuyện này khiến mặt Sở Thấm đỏ bừng. Mặc dù da mặt cô còn dày hơn tám lớp da lợn rừng, nhưng thú thật là cô vẫn cảm thấy xấu hổ trước suy nghĩ này của dì cả Dương.
Có điều như vậy cũng khá tốt, dì cả Dương muốn tìm người khiến mình hài lòng, sợ là tìm đến năm thìn bão lụt nào vẫn chưa xong, không biết chừng còn đắc tội với các bà mai trên khắp làng trên xóm dưới cũng nên.