Tim Sở Thấm đậu thình thịch.
Khoan , út nhà cô cũng trong đó?
Sở Thấm suy tư, đó cô hỏi Hoàng Đậu Tử: “Chuyện bắt đầu từ khi nào?”
Hoàng Đậu Tử: “Năm ngày .”
Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm, chắc chắn út Dương , dù gì thì hôm qua ông vẫn chuyện với cô.
Hoàng Đậu Tử: “Với mùa đông tuyết rơi dày, giờ chúng khó mà di chuyển từ thôn tới công xã lên huyện, cũng xe đạp, nên mới tới hỏi cô lấy gà rừng .”
Sở Thấm im lặng vài giây.
Nghĩ tới nghĩ lùi, Sở Thấm cũng hẳn là thể.
Dù gì thì út cũng khá thích thịt, chỉ cần thịt sói là ông thích, thậm chí là chẳng ai ngu mà từ chối.
“ đổi cho , nhưng mà sẽ tìm đổi cho .” Sở Thấm tiếp tục: “Nói cách khác, quyết định mấy con gà của thể đổi bao nhiêu mà dựa đổi với đổi bao nhiêu.”
DTV
Hoàng Đậu Tử vẻ hài lòng: “Vậy nhỡ đối phương đổi quá ít thì ?”
Sở Thấm buông tay: “ , rảnh rỗi đến mức giúp giật dây còn suy xét về vấn đề . Hay là , ấn định mức , nhưng đừng lố quá, để hỏi giúp .”
Hoàng Đậu Tử: “…”
Sở Thấm đúng là tàn nhẫn.
Yêu cầu định mức là ý gì? Ý là nếu vượt quá cái mức thì phần thừa sẽ là của cô.
Mà thể ấn định mức quá cao ? Tất nhiên là thể . Nếu đưa cái mức quá cao thì Sở Thấm sẽ bỏ gánh giữa đường, tính cô vốn dễ chọc, suy cho cùng vẫn là hạ cầu xin.
Trong chốc lát, Hoàng Đậu Tử .
Còn nếu giữ thì… Hoàng Đậu Tử thầm lắc đầu, giữ thì cũng cha ăn thôi.
Cha Hoàng Đậu Tử vốn hiểu hai chữ “tiết kiệm” là gì, nếu họ trong nhà gà rừng, chắc chắn họ sẽ hầm cùng lúc hết đống gà rừng đó ăn sạch mà thèm quan tâm ở nhà .
Ai nha! Có cha còn tệ hơn là nữa.
Hoàng Đậu Tử cảm thấy đúng là khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-334.html.]
Anh do dự một lúc lâu, tất nhiên Sở Thấm hề thúc giục.
Cô móc mấy hạt dẻ ném lò sưởi, nướng hai ba phút Hoàng Đậu Tử mới lên tiếng: “… Vậy để ấn định mức .”
Sở Thấm kẹp hạt dẻ lật qua lật , cô cũng đoán là sẽ như .
Hoàng Đậu Tử vốn là hành động thận trọng, điều lợi hại.
Thật Sở Thấm khinh thường việc tham lam ăn bớt đồ đổi, lẽ Hoàng Đậu Tử cũng , nhưng mạo hiểm, nên thà ấn định mức .
Quyết định xong, Hoàng Đậu Tử rời . Đến ngày hôm , đem năm con gà rừng tới cửa nhà cô.
Sở Thấm gà rừng, tự hỏi Hoàng Đậu Tử bắt đống gà rừng núi Thanh Tuyền?
Ngoài núi Thanh Tuyền thì còn ở mới bắt nhiều như một lúc.
Sở Thấm tỏ thái độ nghiêm túc, ngờ chỉ một phút cẩn thận, kho lúa đào mất!
——
Buổi tối, tất nhiên là Sở Thấm vẫn ăn đậu phụ nhồi.
Đầu phụ nhồi nguội nên Sở Thấm bỏ nồi hấp, hấp cho đến khi nước sốt tràn từ vỏ đậu phụ.
Đậu phụ nhồi hấp nóng xong, phần cháo bí đỏ mà Sở Thấm ăn còn thừa hồi trưa cũng nguội lạnh, cô đặt ở lò sưởi trong tường hâm nóng, đợi đủ ấm, tan đá mới lấy .
Sở Thấm cắn nhẹ lớp vỏ đậu phụ nhồi, nước sốt từ những khe nứt li ti vỏ nhỏ tiếp xúc trực tiếp với đầu lưỡi khiến cô tê tái. Hương vị thịt tươi và măng mùa đông hoà quyện, cộng thêm mùi đậu phụ chiên mang mùi vị tươi ngon khó cưỡng.
Sau khi cắn qua lớp da đậu phụ chiên vàng óng bên ngoài sẽ là phần đậu phụ trắng nõn mềm mại bên trong. Sở Thấm chiên đậu phụ quá kỹ, nên bên trong lớp vỏ đậu phụ giòn giòn dai dai là phần đậu phụ trắng nõn, cộng với nhân thịt bên trong.
Ngon đến nỗi hai mắt Sở Thấm nheo thấy mặt trời!
Sở Thấm ghế, đôi chân buông thõng đong đưa trong vô thức, cô ăn một hết hai miếng đậu phụ nhồi.
Đến lúc cảm thấy chán nhai, Sở Thấm húp mấy ngụm cháo.
Đậu phụ nhồi vị mặn, ăn với cháo quả là tồi.
Sở Thấm ăn một bát cháo bí đỏ cộng với bốn miếng đậu phụ nhồi, thêm hạt dẻ nướng, ăn tới mức bụng no căng. Sau đó Sở Thấm vui vẻ mái hiên cửa nhà chính, thong dong những bông tuyết rơi giữa trung.
Thỉnh thoảng sẽ vài bông tuyết bay lên Sở Thấm, bấy giờ cô giơ tay phủi xuống đất.
Trận tuyết hôm nay dày hơn bình thường, nếu đêm gió tuyết vẫn ngừng thì e là sáng sớm ngày mai dậy, tuyết sẽ chạm đến mắt cá chân.