Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 330

Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:47:03
Lượt xem: 19

Là một người nằm chung chăn gối với cậu út Dương, Lưu Chi có thể đoán được là Sở Thấm có m.á.u săn trong người.

Bình thường Lưu Chi và Sở Thấm cũng không quá thân thiết, bà ấy mời Sở Thấm ngồi trong nhà, sau đó bưng nước trứng gà lên cho cô. Sở Thấm chơi với em họ được nửa tiếng đồng hồ thì cậu út Dương về.

Cậu út Dương dừng xe, vào cửa, ngẩng đầu —— Sở Thấm ngồi trong nhà chính.

Điều này khiến ông ấy không thể không dừng bước, rất muốn xoay người ra cửa.

Hai mắt Sở Thấm sáng bừng: “Cậu út, cậu về rồi, cháu có chuyện muốn nói.”

Cậu út Dương tức giận: “Cậu hiểu rồi, nếu không có việc gì cần cháu sẽ không tới tìm cậu.”

Lưu Chi vội giảng hoà: “Ông nói chuyện dễ nghe chút đi, Sở Thấm đem thịt dê tới, cương quyết ép tôi nhận, hai cậu cháu nói chuyện đi.”

Cậu út Dương vỗ trán, nói với vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Cháu đừng nói với cậu là cháu tìm trên núi nhé!”

Sở Thấm cười đáp: “Cậu đoán đúng rồi!”

Cậu út Dương khiếp sợ, sau đó im lặng.

Mỗi lần Sở Thấm cầm món gì đó săn được từ trên núi tới tìm là trái tim ông ấy lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Làm gì ư? Tất nhiên là muốn lên núi.

Lần nào cũng vậy, ngày hôm sau ông ấy sẽ dành ra chút thời gian để lên núi một chuyến, nhưng cuối cùng lại về tay không.

Dưới góc nhìn của ông ấy, Sở Thấm đi săn đơn giản như uống nước vậy, thật sự kỳ lạ.

Nét mặt cậu út Dương hoà hoãn đi vài phần: “Vậy là cháu tới tìm cậu là để đổi đồ?”

Sở Thấm gật đầu, cô chỉ vào bao tải: “Cậu út, cháu cầm nửa con dê tới rồi.”

Sắc mặt cậu út Dương dần tốt lên, dê là một thứ rất đáng để xuống tay, đặc biệt là vào mùa đông này.

Không cần phải tìm người khác đổi, mình ông ấy và Hồ Uy cũng có thể ăn hết nửa con dê này.

Nhìn xem, đôi khi Sở Thấm cũng không đáng trách tới mức như vậy, rõ ràng cô cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Tâm trạng cậu út Dương tốt hơn bao nhiêu, ông ấy móc hai tấm phiếu công nghiệp đưa cho cô: “Cậu nghe nói cháu đang tìm phiếm công nghiệp, vừa hay cậu có hai tấm, cho cháu đấy.”

Tất nhiên là Sở Thấm cũng không khách sáo, cô nhận phiếu công nghiệp rồi lại ngẩn người nhìn cậu út Dương bằng ánh mắt kỳ quái: “Mà cậu út nghe ai nói vậy, hình như cháu chưa từng nói với ai về chuyện này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-330.html.]

Cậu út Dương ngờ vực, ngẫm nghĩ một lúc rồi như bừng tỉnh: “Cậu nghe Trần Thiên Chương nói, đúng rồi, cháu với cậu ta khá thân thiết nhỉ?”

DTV

Sở Thấm lắc đầu đáp: “Không thân đâu ạ, gọi là quen biết thôi. Anh ta tới tìm cháu để mua lương thực nhưng cháu từ chối. Sau đó cháu muốn tìm anh ta để đổi lấy phiếu công nghiệp, dùng… Thịt để đổi, nhưng lúc ấy anh ta không cầm phiếu công nghiệp nên cháu đành từ bỏ.”

“Đúng rồi cậu út, anh ta lại tới huyện Tân Minh ư?” Sở Thấm vuốt ve hai tấm phiếu công nghiệp trong tay, cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.

Sau đó lại thấy công việc của Trần Thiên Chương thật nhàn nhã, thường xuyên từ thành phố chạy đến huyện.

Sở Thấm hâm mộ muốn chết, cô chẳng mấy khi được lên huyện.

Cậu út Dương chỉ “ôi” một tiếng, sau đó nhấc cái bao tải lên, hàng lông mày khẽ nhếch, đúng là thịt dê tươi!

Ông ấy bắt đầu tính toán kế hoạch, cân nhắc xem nên làm sao để đổi nhiều lương thực hơn chút mới được. Chắc chắn Sở Thấm phải dùng thịt dê đổi lương thực, không cần hỏi cũng biết.

Sau đó lại nói: “Cậu ta không tới mà chỉ nhắc tới trong thư thôi.”

Sở Thấm: “Hai người trao đổi thư từ ạ?”

Thật kỳ lạ, sao nghe cứ thấy vấn đề ở đâu đó.

Cậu út Dương cũng không nhiều lời, giờ trong đầu ông ấy chỉ có túi thịt dê này mà thôi.

Ông ấy hỏi: “Cháu muốn đổi lương thực đúng không? Chuẩn bị đồ ngon để đổi chưa? Bột mì hay là gạo?”

Sở Thấm suy tư một lát, cô vẫn kiên trì với hạt lúa mì: “Có thể đổi hạt lúa mì được không ạ?”

Cậu út Dương ngạc nhiên: “Cháu chắc chứ?”

Sở Thấm gật đầu: “Hạt lúa mì có thể để lâu được.”

Cậu út Dương bắt đầu ngẫm nghĩ, đúng rồi, hạt lúa mì có thể để mấy năm cũng được, hay là mình cũng nên đổi một ít hạt lúa mì nhỉ?

Sở Thấm: “Được không vậy cậu út?”

Cậu út Dương hoàn hồn, khẽ gật đầu: “Không thành vấn đề, khoảng ba ngày nữa là cậu có thể cho cháu.”

Sở Thấm cười tươi rói: “Cảm ơn cậu út.”

Cậu út Dương xua tay: “Đừng khách sáo. À đúng rồi, cháu có nghe nói về chuyện xưởng máy móc chưa?”

Sở Thấm: “Tất nhiên là cháu nghe rồi, chuyện này đang là chủ đề bàn tán khắp nơi, làm gì có chuyện cháu không biết chứ.”

Loading...