Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 309
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:45:48
Lượt xem: 28
Vì lò sưởi được đốt lên nên Sở Thấm hiếm khi ở nhà chơi không cả một buổi sáng, cô đã quên sạch sành sanh hùng tâm tráng chí đêm hôm qua, cũng hoàn toàn không nhớ nổi cá với mú gì nữa.
Phòng ngủ chính là người thương của cô, cô không muốn rời xa nó.
Có lò sưởi ở đây, rất nhiều chuyện đã trở nên dễ dàng.
Nói ví dụ, cô có thể đặt nước đang uống dở và đồ ăn thừa lên trên bệ lò sưởi, như vậy thì sẽ giữ cho nước vẫn ấm, mà đồ ăn cũng không bị nguội đi.
Tiếp theo còn có thể ném mấy củ khoai lang, hạt dẻ vào trong lò sưởi bất cứ lúc nào, sau khi nướng chín thì dùng kìm sắt kẹp ra là có thể ăn luôn.
Tiểu Bạch cũng rất vui vẻ.
DTV
Mùa đông nó thích ở trong phòng ngủ, cô đốt lò sưởi xong, Tiểu Bạch càng không muốn rời đi, nó chỉ nằm ở bên cạnh lò sưởi ngủ rất thoải mái.
Thời gian này, nó còn sống thoải mái hơn cả Sở Thấm.
Đến buổi chiều, Sở Thấm vẫn đi đầm nước.
Sáng nay cô đã làm một chiếc cần câu bằng cần tre và sợi nylon, bây giờ cô muốn thử xem sao.
Cần tre đến từ khu rừng nhỏ gần vườn rau, còn sợi nylon lấy từ găng tay nylon.
Chiếc găng tay nylon này là do cậu út Dương đưa sau khi biết khoảng thời gian cô làm việc khổ cực, nên Sở Thấm tháo ra hai cái cũng không có gì ảnh hưởng.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Sở Thấm đạp xe về phía đầm nước.
Về phần Trương Phi Yến có đi hay không?
Hôm qua Sở Thấm đã nói với cô ấy là nếu như muốn đi theo thì nói với cô, tốt nhất là lúc sáng sớm tới cửa nói với cô một tiếng, đến lúc cô muốn đi thì sẽ tiện đường đón cô ấy luôn.
Chỉ là sáng sớm hôm nay Trương Phi Yến không đến tìm cô, nên đương nhiên là Sở Thấm đi một mình.
Cũng có thể là Trương Phi Yến muốn làm một mình, lúc này đã câu cá ở trong đầm nước, nhưng mà chuyện này cũng không thành vấn đề.
Quả nhiên Sở Thấm đoán đúng, đúng là hôm nay Trương Phi Yến có đi, nhưng người ta đi buổi sáng, lúc này đã bắt được hai con cá bình an về đến nhà rồi.
Sở Thấm đến đầm nước sớm hơn so với hôm qua, cô dừng xe bên cạnh rừng tre rồi đẩy xe đến gần đầm nước.
Cô khéo léo thả lồng cá xuống nước, rồi ngồi xuống đất và vung dây câu vào trong nước.
Gió lạnh thổi qua mặt nước để lại những gợn sóng trùng điệp.
Sở Thấm bị lạnh đến giật mình, sâu sắc cảm thấy trong thời tiết này mà ở trong phòng ngủ là thoải mái nhất.
Ôi! Rõ ràng cô đã nướng ở nhà tới tận trưa với cái lò sưởi, nhưng sao cô lại hoài niệm như thế nhỉ.
Nhưng Sở Thấm là một người vô cùng có thể chịu đựng, dù sao thì cô cũng là một người tàn nhẫn, từng sống qua cái lạnh âm 30 đến 40 độ C trong ngày tận thế, sống trong môi trường khắc nghiệt đó hơn mười năm, cho nên chút lạnh nơi này không là gì với cô cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-309.html.]
Sở Thấm vẫn không nhúc nhích, giống như một ngọn núi.
Hôm nay cô mang theo rất nhiều mồi, lại mang theo nhiều loại nên cô không sợ không có con cá nào cắn câu.
Quả nhiên! Ước chừng hơn mười phút sau, Sở Thấm đã câu được con cá đầu tiên.
Đây quả thực là một nơi thần kỳ, Sở Thấm cũng không khỏi hoài nghi liệu có người nào nuôi cá ở đây hay không, nếu không thì tại sao đầm nước này lại có nhiều cá như vậy chứ.
Đúng là Sở Thấm đã suy bụng ta ra bụng người.
Bản thân cô cũng đã bí mật trồng khoai lang, cô không khỏi nghĩ rằng có người cũng đang lén lút nuôi cá.
Nhưng không thể không nói giác quan thứ sáu của Sở Thấm quá chuẩn xác, cô quá nhạy bén, một suy nghĩ chợt hiện lên trong lòng đã thẳng đ.â.m thẳng vào chân tướng, quả thực có người đang lén lút nuôi cá trong đầm nước này .
Nhưng đây chỉ là một suy nghĩ thoáng qua của cô thôi, Sở Thấm rất vô tư, vui vẻ ha ha bỏ hết con cá này đến con cá khác vào trong thùng gỗ.
Lại hết một buổi chiều.
Với lồng cá cộng thêm cần câu, Sở Thấm thu hoạch được tổng cộng tám con cá, lớn nhỏ không đều nhau, nhưng đều từ một cân trở lên, cô cho tất cả vào ba lô không gian của mình.
Những ngày như vậy kéo dài cho đến trước ngày đông chí, trong thời gian đó cô gần như dành toàn bộ thời gian để ngâm mình trong đầm nước này.
Kết quả là ngày càng có ít cá, nhưng trong không gian ba lô ngày càng có nhiều cá, đạt tổng số 36 con!
Muốn mạng rồi, cô còn ăn hai con, còn đưa cho thím Sở, cậu út Dương và dì Dương mỗi người một con rồi đó.
Cô đích thân đưa đến cho thím Sở và cậu út Dương, còn dì Dương thì do cậu út Dương đưa đi.
Cho dù vậy nhưng cô vẫn còn 36 con nữa.
Đáng tiếc tuyết rơi nên chuyện bắt cá càng ngày càng khó, hôm nay hẳn là ngày cuối cùng cô đi câu cá rồi, trên đường về nhà, những bông tuyết từ trên không trung rơi xuống lông mi Sở Thấm.
Thời tiết đột nhiên mát lạnh, cô nháy mắt mấy cái, hoá ra là trận tuyết đầu mùa đã đến.
—
Về đến nhà, tuyết rơi càng ngày càng dày.
Từ loại tuyết giống muối ban đầu dần dần trở thành loại loại tuyết nhẹ bay giống như lông ngỗng.
Hôm nay Sở Thấm lại bắt được thêm 5 con cá, nói cách khác cô có tổng cộng 41 con cá.
Cô thắp một chiếc đèn dầu hoả, lại đốt lò sưởi lên, Sở Thấm chuyển hai thùng gỗ lớn vào nhà chính, chuẩn bị đếm cá một chút.
Sở Thấm ném một con cá vào trong thùng gỗ trước, sau khi ra ngoài, con cá này lập tức nhảy nhót tưng bừng, dùng đuôi cá của nó đập vào thùng gỗ.
Sau đó cô bắt đầu cân, nhìn vào vạch chia, không tệ không tệ, nặng bốn cân hai.