Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 307
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:45:45
Lượt xem: 24
Lúc này, trời đã về khuya.
Mà Lan Bạch bỗng nhiên xuất hiện ở đầu tường nhà bà ấy khiến dì Dương bị dọa kêu to một tiếng.
"Bà muốn c.h.ế.t à! Hù c.h.ế.t người rồi." Dì Dương lùi lại một bước, cau mày thở phào một hơi rồi vỗ n.g.ự.c một cái.
Dì Dương: "Có chuyện gì thì để mai nói, bà xem đã mấy giờ rồi."
Lan Bạch hiếm khi không phản bác lại, chỉ cười cười nói: "Bà có khác gì con cú đâu, ban ngày tìm bà thì bà ngủ bù, chờ bà nghỉ ngơi xong đi tìm bà thì bà đã đi làm rồi, đợi đến ban đêm thì bà lại đến nhà ăn làm việc, thế nên ngoại trừ lúc này thì còn có lúc nào có thể tìm bà đâu."
Khoé miệng dì Dương giật giật: "Bà vừa bảo muốn nói chuyện của Sở Thấm nhà tôi à?”
Lan Bạch gật đầu, chỉ về phía nhà chính nói: "Sở Thấm nhà bà nhờ em họ tôi gửi đồ đến, tôi đã đưa cho Lý Thái nhà bà rồi."
Hoá ra là vì chuyện này, dì Dương cũng lộ ra mấy phần tươi cười rồi gật đầu.
Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, bà ta nói: "Ông Hàn là em họ của nhà dì ngoại bà, tôi quên béng mất chuyện này."
Trong lòng dì Dương nhất thời nhớ đến những quan hệ thân thích cong cong quẹo quẹo này. Nghĩ đi nghĩ lại, bà ấy mới nhớ ra Hàn Định Quốc và mình cũng có chút quan hệ thân thích, em trai của ông ấy đã đến ở rể nhà chị họ bà ấy đây mà.
DTV
Lan Bạch cười khanh khách: "Chúng ta cũng coi như là thân thích, tôi thực sự rất quý Sở Thấm nhà bà, cho nên tôi muốn làm mai cho con bé, bà thấy chuyện này thấy thế nào."
Dì Dương sững sờ.
Ôi, bà ấy không ngờ Lan Bạch lại nói đến việc này, nhưng quả thật dì Dương có chút động lòng.
Theo bà ấy, cháu rể nhất định phải là người bản xứ, còn phải có công việc đàng hoàng. Tốt nhất là có nhà ở huyện, giao thiệp rộng, sau khi kết hôn thì có thể cho Sở Thấm được ăn lương thực hàng hoá.
Đương nhiên, nhân phẩm quý giá, tướng mạo đoan chính thì không cần phải nói nhiều, trong nhà còn phải không có liên lụy, giữa anh chị em không có chuyện bực mình.
Đây chính là những yêu cầu mà dì Dương nhờ con trai cả mình tìm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-307.html.]
Bộ đội có quốc gia trông coi, tiền đồ không lo, sau khi Sở Thấm kết hôn thì con trai nhà mình cũng có thể thoáng trông nom được một chút.
Nếu thật sự không có người nào phù hợp thì loại hình giống như Vương Kiến Minh mà chú thím Sở Thấm đã tìm cũng được. Tính cách trung thực, ăn mặc không lo, còn có thể quan sát dưới mí mắt bà ấy, Sở Thấm có thể dễ dàng nắm chắc đối phương.
Về phần tầng lớp thấp hơn... Nói một cách thẳng thắn thì theo ý kiến của dì Dương, ngoại trừ tầng lớp thượng lưu và trung lưu thì tất cả đều thấp kém.
Nhưng khổ nỗi phạm vi xã giao của dì Dương hạn chế, Sở Thấm cũng còn ít tuổi nên cũng không vội tìm bà mối.
Nhưng bà mối đã tự tìm tới cửa mở lời trước, còn đặc biệt coi trọng Sở Thấm nhà bà ấy, nên trong lòng dì Dương cũng có chút vui mừng.
Ban đầu dì Dương giả vờ từ chối: "Sở Thấm nhà tôi vẫn còn nhỏ."
Lan Bạch: "Bà không biết được đâu, tìm kiếm một đối tượng tốt cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Tôi nói sớm là vì muốn có thêm thời gian giúp Sở Thấm nhà bà để ý thêm mấy người. Nếu tôi thực sự vội vàng tìm được người, như thế mới là lừa gạt bà đấy."
Nghe bà ta nói như thế, dì Dương mới gật đầu trong lòng.
Sau đó bà ấy còn nói: "Tính tình Sở Thấm nhà tôi có hơi thẳng thắn."
Lan Bạch: "Trên đời này, mấy cô gái nhỏ cũng đâu phải từ một khuôn khắc ra. Tính tình nhẹ nhàng thì có cách sống nhẹ nhàng, tính tình thẳng thắn cũng có cách sống thẳng thắn, chung quy là phải tìm được người phù hợp."
Dì Dương tiếp tục nói: "Sở Thấm nhà tôi tuổi nhỏ lại không có cha không có mẹ nên tôi lại thương con bé thêm mấy phần. Sợ sau này còn bé phải chịu thiệt thòi nên cũng không dám suy nghĩ gì đến chuyện lấy chồng ở xa. Ngay cả anh họ con bé cũng muốn tìm người ở trong bộ đội cho nó, tuy là đặt ở dưới mí mắt mình, nhưng tôi vẫn có chút không yên lòng."
Lan Bạch: "Ôi đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ mà. Đúng là Sở Thấm được bà thiên vị một chút, nhưng cô ấy có thể tự mình đứng lên, tôi làm bà mối nhiều năm như vậy nên cũng biết cách nhìn người. Lập Thu à, Sở Thấm nhà bà không phải người bình thường, cô ấy còn quyết đoán còn mạnh mẽ hơn rất nhiều cô gái khác."
Bà ta vô cùng thích đứa trẻ này, có thể tự lập tự cường, nếu không thì cũng không thể khiến bà ta chủ động nhắc tới chuyện giúp Sở Thấm làm mai khi có mối quan hệ như vậy với dì Dương.
Bà ta thực sự không có ý định mơ mơ hồ hồ làm mai cho người ta, nhưng hôm nay em họ nhà mình cũng nói một ít chuyện liên quan tới Sở Thấm, trong lời nói không thiếu lời tán thưởng cô.
Ông ấy nói thẳng cô là người đứng đầu của lớp trẻ trong đại đội thôn Cao Thụ, vững vàng chiếm giữ vị trí đầu bảng, hận không thể bồi dưỡng cô thành đại đội trưởng, thế là Bạch Lan lại thưởng thức cô thêm mấy phần.
Nghe Bạch Lan nói như vậy, cuối cùng dì Dương mới thận trọng gật đầu. Sau đó nhẹ nhàng nói: "Vậy bà giúp tôi lưu ý một chút, nếu việc tốt mà thành, thì không thể để bà thiếu bữa cơm cảm ơn và một đôi giày đâu.
Nói nhiều như vậy, nhưng thật ra dì Dương cũng đang mịt mờ nói ra điều kiện của mình.