Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 303
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:45:38
Lượt xem: 32
Hôm sau.
Sau khi Sở Thấm tỉnh lại, đầu óc cô còn chưa tỉnh táo lắm, dường như tinh thần còn đang lang thang trên không trung.
Cô vội vàng rửa mặt, khi chạm vào làn nước lạnh buốt mới giật mình lập tức tỉnh táo lại ngay.
"Hình như trời lại lạnh rồi." Sở Thấm cảm nhận được nhiệt độ, lẩm bẩm nói.
Cô muốn ra vườn rau nhìn một chút, dù sắc trời còn chưa sáng hẳn nhưng cũng biết hôm nay trời đã có sương giá.
Sở Thấm nghĩ như vậy nên cô nhóm lò trước rồi đặt ấm nước lên trên bếp lò.
Cô không mua được phích nước, lại không có lò sưởi nên cũng chỉ có thể tạm thời đốt bếp lò trước, như vậy thì lúc nào cũng có thể uống nước nóng.
Sở Thấm là một sống dưỡng sinh lại tiếc mệnh nên rất ít khi cô uống nước lạnh, kể cả vào mùa hè.
Sau đó, cô lấy trứng gà được hấp chín xuống, rồi cho ba phần mì lạnh đã nướng cho vào nồi hấp để hâm nóng.
Ở kiếp trước, cô đã nghe ông nội kể rằng cách đây rất lâu có một thứ gọi là lò vi sóng, nói rằng nó rất tiện lợi để hâm nóng thức ăn.
Nhưng dựa theo đời này thì chắc phải qua mấy năm, hoặc là vài chục năm nữa mới có thể xuất hiện.
Sở Thấm đã học xong tri thức trung học, đọc vài cuốn sách, còn đọc cả văn chương của các vĩ nhân, cho nên Sở Thấm đã không còn là một người tận thế vũ lực siêu quần mà nội tâm cằn cỗi nữa rồi. Mọi thứ đều phát triển theo quy luật, dựa theo kỹ thuật hiện tại thì những thứ như lò vi sóng sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện.
Sở Thấm thỏa sức tưởng tượng cuộc sống thoải mái của mấy chục năm sau, cô muốn sống càng lâu càng tốt. Thế giới này quá tốt đẹp, dù có sống bao lâu cô cũng không chê phiền.
Sau khi đậy nắp nồi hấp, Sở Thấm lấy đồ đạc đã đóng gói ngày hôm qua đi đến ngã ba đường để đợi đội trưởng Hàn.
Ở ngã ba đường bây giờ, những cơn gió lạnh như d.a.o thổi qua, cô cảm thấy mình cần phải mua một cái đồng hồ.
Đương nhiên, cô cũng biết rõ mình không mua nổi.
Cái đồ chơi này giống như xe đạp, đều là xa xỉ phẩm nên cần tốn không ít tiền và một tấm phiếu khó như lên trời, Sở Thấm tưởng tượng nếu mình có thể rút trúng thì tốt biết mấy.
Cô kiểm soát thời gian vẫn rất chuẩn xác, sau khi đợi khoảng năm sáu phút thì đội trưởng Hàn đã tới.
Sở Thấm giao đồ cho đội trưởng Hàn: "Phiền đội trưởng rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-303.html.]
Trông đội trưởng Hàn có vẻ khá sốt ruột, chỉ vội vàng gật đầu nói "Không có gì" rồi rời đi ngay.
Sở Thấm nghi hoặc nghĩ thầm, chẳng lẽ đã xảy ra việc gì khẩn cấp?
Đúng là có việc gấp thật, hôm qua sau khi từ nhà Sở Thấm trở về, cha mẹ Lưu Bách Phúc đã đến tìm ông ấy, nói là hôm nay Lưu Bách Phúc sẽ xuất viện, nhờ đội trưởng Hàn sắp xếp người đi đón một chút.
Sở Thấm về nhà ăn sáng rồi đến núi Bạch Thạch càn quét một vòng thì Lưu Bách Phúc đã trở lại trong thôn.
Sở Thấm đeo giỏ trúc trống rỗng đi từ trên núi xuống, khi đi ngang qua sân đập lúa thì tình cờ nhìn thấy anh trai của Lưu Bách Phúc đang đỡ người xuống xe lừa.
Cô tò mò hỏi thím Xuân Vũ bên cạnh: "Thím ơi, còn chưa nằm viện được ba ngày mà, sao đã về rồi?"
DTV
Ngô Xuân Vũ thấy là Sở Thấm thì cười nói: "Cháu vừa đi đâu về mà thế này hả?"
Sở Thấm không hề cảm thấy chột dạ chút nào: "Núi Bạch Thạch ạ."
Ngô Xuân Vũ hiểu ngay, bởi vì đàn sói đã bị càn quét nên mấy ngày này trong thôn nhất định sẽ có rất nhiều người lên núi.
Tốc độ của Sở Thấm rất nhanh, nhưng mà nhìn cái giỏ trúc rỗng của cô thì rõ ràng là cô chẳng thu hoạch được gì cả.
Chà, bề ngoài thì đúng là không thu hoạch được gì.
Tuy nhiên, Sở Thấm dùng tinh thần lực nhìn vào không gian ba lô của mình, chỉ thấy một con dê rừng trưởng thành bị cô cố ý bỏ vào trong không gian ba lô.
Tâm trạng của Sở Thấm vô cùng tốt, Ngô Xuân Vũ thấy vậy thì cảm thấy tính cách của cô rất điềm tĩnh, không khỏi có ấn tượng tốt hơn mấy phần.
Bà ấy nói: "Lưu Bách Phúc bị gãy chân, ở nhà thì phải nằm, mà ở bệnh viện cũng chỉ có thể nằm, nên đương nhiên là về nhà tĩnh dưỡng rồi. Hiện tại nằm viện cũng không dễ dàng, đối với những bệnh như kiểu gãy chân thế này, có thể cho cháu vào ở đã là rất tốt rồi."
Sở Thấm nghe không hiểu: "Giường không đủ dùng sao ạ?"
"Ôi, đâu chỉ có thế. Sau khi nằm viện, bệnh nhân sẽ có cơm bệnh, ở bên ngoài cháu phải dùng phiếu mới có thể mua được đồ ăn, còn ở trong bệnh viện thì cứ có tiền là mua được ngay."
Sở Thấm chợt bừng tỉnh, nằm viện mà còn có chuyện tốt như thế sao?
Khó trách lúc này Lưu Bách Phúc còn đang chống gậy lải nhải bên cạnh: "Bách Xuyên đúng là có phúc, cũng không biết nó được ở lại bệnh viện thêm mấy ngày, ôi chao, ngày nào cũng được ăn mì và thịt trứng cả đấy."
Nói rồi, ông ta còn chép chép miệng, dáng vẻ hận không thể quay lại trong huyện nằm viện thêm hai ngày.