Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 298
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:49:46
Lượt xem: 31
Sở Thấm làm việc rất lưu loát, đưa bao bố cho cô ấy, chọn mấy cửa động để cô ấy đặt bao bố ở trước cửa động.
Cô cẩn thận quan sát dấu vết bên cửa động, chọn vị trí, rồi bắt đầu châm lửa để hun.
Trương Phi Yến nhìn mà có chút mê mang, cũng không biết Sở Thấm lựa chọn như thế nào, chỉ thấy cô châm lửa bốc khói, lập tức nhét vào cửa động.
Ngay sau đó cô nín thở, một giây sau đột nhiên đi tới trước một cái bao bố, vừa túm vừa nói: “Đừng phân tâm, tuyệt đối phải nắm chặt.”
Lời còn chưa dứt, Trương Phi Yến đã nhìn thấy hai tay Sở Thấm siết chặt, nắm lấy bao bố trong tay.
Ngay sau đó lại lấy bao bố bên tay trái cô ấy ra, thì ra cái bao bố kia cũng có thỏ chui vào.
Dù sao Trương Phi Yến đã sống hết một đời, có lẽ vì nhìn cô quá mê mẩn, luống cuống tay chân bận rộn một phen trong giọng nói sốt ruột của Sở Thấm.
Tuy cuối cùng không cẩn thận bị cô ấy thả đi ba con, chỉ bắt được một con, nhưng tốt xấu gì cũng là bắt được mà?
Ngược lại bản thân cô ấy thấy rất hài lòng, dù sao cô chưa từng tự tay bắt được thỏ, chỉ là Sở Thấm bị tức đến mức suýt nữa thì thăng thiên.
Sở Thấm muốn mắng chửi người, suy nghĩ một hồi cũng im miệng, chỉ nén giận mà nói: “Tiếp tục đi, lần này đừng có phân tâm.”
Trương Phi Yến nhìn bốn con thỏ rừng trong bao bố của người ta, vội vàng gật đầu: “Được, lần này tôi tuyệt đối không phân tâm.”
Cô ấy coi như nói được làm được, Sở Thấm chỉ để cho cô ấy quản hai bao bố ở hai cửa động.
Nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra, lần thứ hai kho hun khói thì trong cửa động mà Trương Phi Yến phụ trách lại có một con thỏ chui ra.
Mà lần thứ ba thì động tĩnh gì cũng không có, giống như động thỏ trên sườn núi này đều trống không, hun thế nào cũng hun không ra thỏ.
Sở Thấm buồn bực vò đầu: “Chẳng lẽ là hết rồi sao?”
Xem ra đã tìm được một chỗ khác, nói xong vác giỏ trúc mang theo bao bố tiếp tục đi đến nơi khác.
Trương Phi Yến cũng có chút mơ hồ, nhưng vẫn đuổi theo.
Hôm nay là trời âm u, núi rừng không có ánh mặt trời chiếu rọi trông có chút u ám.
Thời tiết xấu mà vận may dường như cũng không tốt.
Sở Thấm cảm thấy chuyến đi này của mình có chút xui xẻo, bọn họ ở trong núi đợi đến buổi chiều mà chỉ bắt được 8 con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-298.html.]
Trong đó năm con là Sở Thấm bắt được, mà ba con là của Trương Phi Yến.
Sở Thấm không còn chút hứng thú, ngáp một cái rồi nói: “Cô còn muốn tiếp tục không?”
Trương Phi Yến vui mừng đến độ hai má đỏ bừng: “Tôi không tiếp tục nữa, tôi muốn về nhà trước.”
Có thể có được 3 con thỏ, Trương Phi Yến đã cực kỳ thỏa mãn. Cô nhớ kỹ vị trí của mấy động thỏ, lại học cách bắt thỏ của Sở Thấm, quyết định về sau cách mấy ngày lại lôi kéo cha mẹ cùng đến xem thử.
Sở Thấm bất ngờ: “Được rồi, tự cô có thể tìm đường xuống núi chứ?”
Trương Phi Yến rùng mình: “Cô còn chưa xuống núi sao?”
Sở Thấm muốn nói mình chuẩn bị tiếp tục đi dạo, nhưng... Lỡ như Phi Yến cũng không xuống núi thì phải làm sao.
Vì thế bèn nói: “Bỏ đi, tôi cũng xuống núi.”
Chờ ngày mai cô lại đến nơi này một chuyến, cô có dự cảm, những lần tới đây sẽ không khiến cô thất vọng.
—
DTV
Sở Thấm về đến nhà, tùy tiện ăn một bữa cơm, sau đó bắt đầu hun thỏ.
Về phần đầm nước bên rừng trúc, vừa rồi trên đường trở về cô đã hẹn trước với Trương Phi Yến, kế hoạch là buổi chiều ngày mai đi.
Thịt xông khói đương nhiên là dùng gỗ thông chặt trong rừng, mà cô đang cân nhắc xem thỏ bắt được hôm nay đều g.i.ế.c rồi lột da đem đi hun sao? Thật ra Sở Thấm cũng không có mê tín lắm, bèn g.i.ế.c hết rồi đi hun.
Khói bốc lên từ sân sau. Bởi vì gần đây trời lạnh nên đã có người bắt đầu sưởi ấm, Sở Thấm lại ru rú trong nhà, không dễ đến sân đập lúa sưởi ấm, cho nên trong nhà cô bốc khói cũng rất bình thường, người khác có biết thì chỉ cho rằng cô đang sưởi ấm trong nhà.
Sở Thấm bị sặc ho vài tiếng, ở nơi cô không biết, có con dê rừng muốn uống nước, một tiếng “Rầm” rơi vào trong hố mà cô đào.
Nhà họ Hàn.
Hàn Định Quốc nhìn tài liệu, cân nhắc xem nên sắp xếp người trong thôn như thế nào.
Rèn sắt thép cần người, đào đập chứa nước cũng cần người.
Mà thôn Cao Thụ của bọn họ còn cần phụ trách một phần nhiên liệu, cũng chính là cây cối.
Cho nên chặt cây ở chỗ nào lại là một vấn đề.