Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 296
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:49:43
Lượt xem: 22
Ngày hôm sau.
Sở Thấm dậy sớm, đạp xe đạp đến thôn Tịnh Thủy lấy được lưới đánh cá mà cô nhờ cậu út Dương mua, nhân tiện mang theo một con thỏ cho ông ấy.
Lưới đánh cá là lưới lớn mà người Đông Hồ dùng để đánh cá, cậu út Dương mặt đầy hoài nghi nhìn cô: “Lưới này cháu có thể dùng được sao?”
Động tác lên xe của Sở Thấm dừng lại, đúng vậy, cô chưa từng dùng lưới đánh cá.
Cô lập tức lấy lại tinh thần.
Kỹ năng sinh tồn quan trọng như vậy sao mình có thể không biết chứ, cô có còn là Sở Thấm toàn năng không.
Vì thế hỏi: “Cậu út, cậu biết không?”
Cậu út Dương đúng là từng đánh bắt, nhưng ông ấy cũng không thành thạo, đứng ở trong sân dạy cô động tác thả lưới và thu lưới, nhìn Sở Thấm luyện vài lần thì phất phất tay bảo cô rời đi.
Cháu gái này quá sốt ruột, không thể để cho cô ở lâu, ai biết lát nữa đầu cô lại lóe ra ý tưởng gì đó, rồi còn có chuyện gì phải nhờ cậy đến mình nữa hay không.
Bị ghét bỏ nên Sở Thấm cũng không học được gì, nhét lưới đánh cá vào trong ngực, trong miệng nói thầm vài câu, rồi cưỡi xe trở về.
Lưới đánh cá không tiện để người ta nhìn thấy, cô về nhà từ đường nhỏ, về đến nhà cất lưới cá xong xuôi thì đi tìm Trương Phi Yến.
DTV
Trương Phi Yến còn ở nhà cẩn thận giặt quần áo, cô gái thời đại này rất ít khi được nhẹ nhàng, cho dù không cần đi làm, cũng phải ở nhà làm việc nhà.
Sở Thấm cảm thấy sau khi mình dọn ra ngoài thì việc nhà ít làm hơn rất nhiều, trước kia khi nguyên chủ ở nhà chú thím, việc nhà phần lớn là nguyên chủ gánh vác. Mà giờ đây trong nhà chú thím, là Sở Hồng tiếp nhận việc nhà.
Về phần Sở Kiến...
Sở Thấm sắp đến cửa nhà Trương Phi Yến thì nhìn thấy Sở Kiến từ trong nhà đi ra, trên người còn mang theo d.a.o phay.
Sở Kiến, làm gì vậy?” Sở Thấm hỏi cậu ta.
Sở Kiến xoay người, nhìn thấy Sở Thấm thì bĩu môi, hừ hai tiếng, rồi đá đá tảng đá bên chân nói: “Đi chặt củi.”
Sở Thấm “ồ” một tiếng: “Vậy đi đi.”
Sở Kiến cực kỳ không vui, oán giận nói: “Vừa mới chặt xong một giỏ về, mẹ lại nói không đủ, bảo đi chặt tiếp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-296.html.]
Sở Thấm mặt lạnh tim cứng: “Mới chặt được một giỏ thôi mà.”
Sở Kiến giật mình, cảm thấy mình tìm Sở Thấm oán giận tỏ vẻ đáng thương đúng là không phải lựa chọn tốt, bèn nhanh chóng chạy vào trong núi.
Sở Thấm thầm trợn mắt, đi tới nhà Trương Phi Yến.
Trương Phi Yến đưa tay tới miệng hà hơi, nhìn thấy người tới cửa là Sở Thấm, tò mò hỏi: “Sở Thấm, cô tới làm gì, là có việc tìm mẹ tôi sao?”
Chẳng trách cô ấy nghĩ như vậy, cô ấy cảm thấy quan hệ giữa Sở Thấm và mẹ cô ấy tốt hơn mình rất nhiều.
Sở Thấm đảo mắt nhìn xung quanh, mơ hồ nói: “Hai ngày trước không phải bảo tôi khi nào lên núi thì gọi cô sao?”
Trương Phi Yến bỗng nhớ ra, đúng vậy, thỏ.
Cô ấy cấp tốc đứng dậy, lại nhìn quần áo ngâm trong chậu chưa giặt xong, mừng rỡ nói: “Cô chờ tôi một lát, tôi xong ngay đây.”
Sở Thấm chỉ chỉ vào quần áo: “Cô không giặt?”
Trương Phi Yến chạy về phòng, giọng nói truyền ra: “Không sao, để lại cho mẹ tôi giặt đi.”
Sở Thấm từ tận đáy lòng cảm thấy thím Trương không có tức giận vô cớ.
Nhưng cô cũng không quan tâm nhiều đến vậy, đối với cô đây chỉ là một cuộc giao dịch với Trương Phi Yến, sớm giải quyết cho xong.
Cô không mang người đi đến đỉnh Thanh Tuyền, đối với cô mà nói thì đỉnh Thanh Tuyền là căn cứ dự trữ lương thực của cô, là nơi cô hết đạn hết lương thực thì có thể khiến cô không bị c.h.ế.t đói.
Còn nữa, đỉnh Thanh Tuyền đối với thôn dân của thôn Cao Thụ mà nói giống như một nửa cấm địa, không chuẩn bị đầy đủ thì không dám đặt chân, cho dù Trương Phi Yến có sống lại một lần vẫn sẽ e ngại nơi này.
Vậy họ đi đâu?
Đến núi Bạch Thạch.
Chờ sau khi Trương Phi Yến từ trong nhà đi ra thì Sở Thấm dẫn người đi thẳng đến cửa thôn, cô đã đặt tất cả dụng cụ ở trong lùm cây ven đường ngoài cửa thôn.
Trương Phi Yến có chút hưng phấn: “Tôi rất ít khi đến núi Bạch Thạch, nhưng cha tôi lại thường đến chân núi Bạch Thạch để chặt cây, lúc trước nhà của chúng tôi có một cánh rừng.”
Cô ấy đang nói chuyện lúc còn chưa dùng chung, Sở Thấm lại bi thương nhớ lại, mình còn chưa đi dạo rừng nhà mình thì đã bị đại đội thu hồi.
Núi Bạch Thạch cũng không khó leo bằng đỉnh Thanh Tuyền, nhưng Sở Thấm là vương giả dẫn theo hạng động, dẫn cô ấy đi theo phải tốn thêm nửa tiếng mới tới mục tiêu.