Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 286

Cập nhật lúc: 2024-10-26 09:49:26
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật Sở Thấm cũng nghĩ tới chuyện vải dệt, dù cô cũng là cao thủ sinh tồn, thể học kỹ năng sinh tồn đỉnh cao ?

khi dì Dương như như , đồng ý dạy cho cô thì cô cảm thấy gì thường.

Có gì đó đúng?

Việc quá khó khăn!

Người tính hình hễ một chút là hấp tấp như Sở Thấm khó nhẫn nại để mà dệt vải, thời gian chẳng thà lên núi dạo một vòng, để xem gặp trúng con mồi nào .

Khó khăn như thế nào?

Lúc đó dì Dương : “Trước hết bông vải, đó chà thành bông nhỏ để kéo sợi.”

Sở Thấm xong thì lui về phía một bước, guồng tơ, do dự một lát gật đầu, cảm thấy vẫn thể chấp nhận.

Dì Dương tiếp: “Sau đó kéo sợi, dựng thẳng cố định cọc gỗ.”

Sở Thấm xong lui về phía một bước.

Việc hình như phiền toái, nhiều sợi chỉ như , còn chú ý độ rộng của vải dệt và chú ý tầng nữa.

Cô: “...

lùi bước, chờ dì Dương dệt vải và nhuộm vải, cuối cùng khi phơi vải, Sở Thấm hận thể tránh xa máy dệt.

Chuyện nếu ở kiếp , cô chắc chắn sẽ .

ở kiếp , cô đụng cũng đụng.

Dì Dương là một mâu thuẫn, việc hùng hùng hổ hổ, chuyện thể giải quyết hôm nay tuyệt đối sẽ kéo dài tới ngày mai.

thể nhẫn nại để dệt vải, Sở Thấm thật sự cảm thấy nể phục bà .

Nhìn vải xem, vải màu xanh còn thoáng khí chịu mài mòn, theo Sở Thấm thấy còn hơn vải của xã cung ứng, đúng là quá đỉnh luôn!

Tổng cộng dì Dương cho cô hai xấp, cho nên nếu gì bất ngờ xảy , hẳn là mấy năm Sở Thấm sẽ thiếu ải.

Lúc mở vải ở bàn , đó vẽ các đường nét, dọc theo đường nét mà cắt vải.

Việc tiếp theo đơn giản, nhồi bông.

Cái Sở Thấm chính là áo gi-lê mỏng, vốn định lúc đổi mùa, hoặc là lúc thật sự cảm thấy lạnh thì mặc, cũng cần quá dày.

tuy rằng dễ , nhưng Sở Thấm kỹ, cho nên tới giờ ăn trưa mới xong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-286.html.]

áo gi-lê vải mới tinh, vui mừng rạo rực treo nó tủ quần áo ở trong phòng ngủ.

Làm xong những thứ thì đến lúc ăn cơm, nghĩ đến chuyện cơm nước... Tâm trạng vui vẻ của Sở Thấm bỗng chốc phần giảm sút.

Trong những ngày cần , cô vẫn thích ăn cơm ở nhà.

Mỗi ngày thức ăn ở nhà ăn đều thể đoán , đặc biệt là mùa đông, ngoại trừ cải thảo thì chính là cà rốt, thứ cứ đổi luân phiên, mà khách quý cố định mỗi ngày chính là dưa muối.

Tuy thể nấu thêm thức ăn cho , nhưng đồ ăn trong nhà ăn cũng thể lãng phí, dưa muối quá mặn, còn tiện cho Tiểu Bạch ăn.

Sở Thấm ăn cũng sắp ói, màu , thật những khác trong thôn cũng thấy .

Nhất là Trương Phi Yến, Sở Thấm thể quan sát thấy, gần đây Trương Phi Yến ăn cơm mà mặt mày xanh xao, xem kiếp sống cũng tệ lắm.

“Ôi chao!”

Sở Thấm thở dài một , mang theo hộp cơm đến nhà ăn.

Quả nhiên, hôm nay là cải thảo và dưa muối, Sở Thấm nhịn mà hỏi thím Tú Hoa: “Thím , rốt cuộc trong thôn chúng trồng bao nhiêu cải thảo ?”

Thím Tú Hoa múc một thìa thức ăn hộp cơm: “Đừng lo, ít nhất cải thảo trong thôn chúng cũng đủ ăn trong nửa tháng.”

Sở Thấm: “...”

lo lắng.

Thím Tú Hoa nhịn : “Chờ , ngày mai sẽ món ăn mới.”

Mắt Sở Thấm sáng rực: “Thím đừng dụ cháu đấy.”

Thím Tú Hoa sẵng giọng: “Chuyện dụ.”

Bây giờ thím Tú Hoa là chủ quản của nhà ăn, thím . Hơn nữa ngày mai bộ đội đến hỗ trợ bắt chó sói, giúp bạn thì bạn cũng lo cơm cho mà.

Tuy thể sẽ ăn.

ăn là một chuyện, còn bạn chuẩn là một chuyện khác.

Tâm trạng của Sở Thấm bỗng nhiên lên, tự dưng cảm thấy cải thảo cũng thơm ngon.

Về đến nhà, bưng món canh xương hầm tối qua mà sáng nay còn uống hết hâm .

Canh xương cực kỳ thơm ngon, lâu ăn món khiến Sở Thấm còn chút nhớ nhung.

DTV

Bởi vì vẫn luôn hâm nóng lò lửa, cho nên canh xương vẫn nóng hổi như cũ. Một chút nước mỡ cuối cùng ở xương cũng hầm , tủy xương đun nhỏ lửa thấm vị, cà rốt cũng nấu nhừ.

Loading...