Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 275
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:49:08
Lượt xem: 23
Núi là núi Bạch Thạch gần thôn.
Đi vào từ đường mòn núi Đại Nham, rồi leo lên ngọn đồi, đi vòng qua một khe núi và lội qua dòng suối nhỏ, đoàn người đi nhanh trong một tiếng rưỡi mới tới nơi săn thú.
Ngọn núi này rất ẩn náu, Sở Thấm chưa từng tới.
Phải hiểu là cô gần như đã đi quen núi Hồ Lô, cũng đi qua rất nhiều dãy núi Thanh Tuyền, chỉ là không biết tại sao không nhớ tới nơi này.
Lúc ở núi Đại Nham, đội trưởng Hàn đã chia xong đội ngũ.
Lần này tổng cộng có mười lăm người lên núi, cho nên chia thành năm nhóm, bởi vì có đúng năm khẩu súng.
Dân binh đội trưởng Tần Giang dẫn Sở Thấm và Tiểu Đường thành một nhóm, rõ ràng là chia dựa theo tình huống một vua dẫn hai lính.
Tần Giang đương nhiên là vua cầm súng, năng lực của ông ấy vượt trội, Sở Thấm và Tiểu Đường chỉ có thể đi sát theo ông ấy.
Núi rừng sâu thẳm, từ sau khi vào núi, Sở Thấm cảm thấy năm giác quan của mình bị khuếch đại lên mức tối đa.
Như thể có thể nghe được bất kỳ tiếng động nào.
Hoặc là tiếng chân dẫm lá rụng vang rộp rộp, hoặc là tiếng gió thổi qua rừng cây vang rì rào, thậm chí là tiếng hít thở của người bên cạnh.
Sở Thấm nhíu mày, thể lực Tiểu Đường không ra gì, mới leo đường núi một lát mà thở hổn hển như bị gì vậy ấy.
Sau đó cô lại cảm thấy những người khác cũng không ra gì, cũng đang thở hổn hển.
Sở Thấm lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm thấy mình nổi trội ra hẳn. Quả nhiên, lợi ích từ việc thường xuyên lên núi là hoàn toàn không sợ leo núi.
Hình như Tần Giang cũng phát hiện năng lực của Sở Thấm, không khỏi xem trọng cô hơn.
Ánh nắng chói chang, từng tia sáng xuyên qua tầng tầng lá cây chiếu vào trong rừng cây, rừng cây vốn đang u ám dần trở nên sáng ngời.
Bởi vì sắp đến trong núi Bạch Thạch, cho nên đội trưởng Hàn bảo mọi người dừng lại tại chỗ để nghỉ ngơi và dưỡng sức một lát, tránh bị sức lực liên lụy khi xảy ra chuyện bất trắc gì lúc vào trong núi.
Nói như vậy, bên ngoài núi không có thú hoang cỡ lớn, nếu bình thường lên núi đụng phải thì chỉ có thể tự coi là mình xui xẻo, có thể trốn thoát an toàn là may mắn lắm rồi, đừng nghĩ tới chuyện săn thú.
Giống kiểu người có năng lực và có kinh nghiệm như Sở Thấm cũng phải nhờ không gian mới có thể đánh c.h.ế.t thú hoang cỡ lớn.
Tiểu Đường uống nước và hỏi Tần Giang: “Chú, lát nữa chúng ta nên đi hướng nào?”
Tần Giang không trả lời, chỉ nhìn Sở Thấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-275.html.]
Sở Thấm nghe đàn ca mà biết được chí khí trong đó, lập tức nói: “Chắc là muốn đi về phía khu rừng bên trái nhỉ?”
Tiểu Đường quái lạ: “Sao cô biết?”
Sở Thấm kinh ngạc: “Cậu không quan sát bên đường à? Bên trái rõ ràng có vết tích đi qua của thú hoang, với lại bên bụi cỏ có dấu vết bị dẫm qua.”
Nói xong, Sở Thấm còn chỉ vị trí của bụi cỏ.
“Hơn nữa…” Sở Thấm suy nghĩ rồi nói: “Thường thú hoang sống gần nguồn nước, đầu nguồn của dòng suối nằm ở bên trái mảnh rừng núi này. Đúng lý ra, không nói tới toàn bộ mấy con lợn rừng này nha, dù gì đa số đều ở bên trái.”
Tiểu Đường kinh ngạc: “Cô cũng phát hiện mấy thứ này?”
Sở Thấm nhíu mày: “Chú ý quan sát là được mà, cả đường đi cậu đều cúi đầu, sao có thể phát hiện được.”
Tần Giang rất bất ngờ nhìn Sở Thấm, ông ấy cảm thấy chắc chắn cô gái này chui vào núi rất nhiều.
Gật đầu, nói với Tiểu Đường nói: “Đúng vậy, xác suất lớn chúng ta sẽ phát hiện thú săn ở bên trái.”
Thật ra mấy ngày trước đã có người tới thăm dò địa hình ở đây, tất nhiên Tần Giang cũng trong số họ, đúng là họ cũng phát hiện hang lợn rừng ở bên trái.
Sở Thấm không khỏi hơi đắc chí, Tiểu Đường thấy vậy thì rất ê răng và đau tim.
Ngày thường lúc làm việc đã bị Sở Thấm chèn ép, giờ vào trong núi đi săn vẫn bị Sở Thấm chèn ép.
Những người như họ là bị chèn ép cả đời.
DTV
Nhanh chóng nghỉ ngơi dưỡng sức xong, đội trưởng Hàn dẫn theo mọi người tiếp tục vào sâu trong rừng.
Sau khi vào trong núi, con mồi rõ ràng tăng lên, nói ví dụ như Sở Thấm đã phát hiện vài cái hang thỏ.
Tất nhiên, cách nhanh nhất và tiện lợi nhất để bắt thỏ là dùng khói xông rồi dùng bao tải bắt.
Dân quê đều biết dùng cách này, Sở Thấm, Tiểu Đường và một người tên là Mã Thế Xương góp sức bắt hai ổ thỏ.
“Có bao nhiêu con?” Tiểu Đường vừa hỏi vừa ngọ nguạy ở dưới đất.
Lúc bắt thỏ, cậu ấy không cẩn thận té ngã, nhờ Sở Thấm nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng ấn chặt bao tải bên cạnh hang thỏ khác mới không để thỏ trốn thoát.
Sở Thấm liếc một cái, thật sự là không muốn thấy cậu ấy: “Gộp hai ổ tổng cộng bảy con, vừa rồi chạy mất một con.”
Là do Mã Thế Xương không cầm chắc nên thả chạy, rõ ràng đã bắt được trong tay rồi mà còn để bị thả chạy.
Lần đầu con thỏ chạy, Sở Thấm bắt về đưa cho anh ta, để anh ta bỏ vào trong bao tải, nhưng anh ta lại không cẩn thận để con thỏ vùng ra rồi bỏ chạy, điều này khiến Sở Thấm cực kỳ cạn lời với hai chàng trai bên cạnh mình.