Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 273
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:49:04
Lượt xem: 27
Sau hai đêm không khí khô ráo, lò sưởi xi măng dường như đã khô lại hoàn toàn.
Sở Thấm có chút vui vẻ, đứng trước lò sưởi ngắm nghía một hồi, quyết định qua hai ngày nữa sẽ nhóm lửa lên thử xem.
Cô còn phải chặt lại một đống gỗ có chiều dài vừa vặn, gỗ đặt ngay bên cạnh lò sưởi để dự phòng.
Lò lửa nhỏ cũng bị cô dời qua vị trí bên trái lò sưởi, đặt cốc nước và bình nước sắt trên mặt bàn lò sưởi trong tường, đến lúc đó sau khi lò sưởi đun lửa, vách lò cũng sẽ nóng, thuận tiện cho sô uống nước nóng.
Sở Thấm cảm thấy vô cùng hài lòng đối với kiệt tác này của mình, lúc làm bữa sáng đều cười híp mắt ngâm nga một ca khúc nhỏ.
Bữa sáng là canh trứng, phối hợp với xíu mại cô làm lúc trước, mùa đông giá rét uống canh trứng nóng hầm hập, ăn xíu mại thơm ngon như bôi dầu, có một loại cảm giác thỏa mãn khó có thể nói rõ từ đáy lòng chậm rãi dâng lên, khiến cho thể xác và tinh thần cô thoải mái.
Nhưng ngoài canh trứng ra, cô còn làm mấy cái bánh trứng, đây là lương khô chuẩn bị mang lên núi.
Đáng tiếc là cô không có bình nước tiện mang theo bên người, cô cũng rất động lòng với cái ấm nước của bí thư chi bộ thôn. Ấm nước của bí thư chi bộ thôn có thể trực tiếp đeo trên lưng, còn là màu xanh quân đội, nghe nói đến từ bộ đội.
Sở Thấm cảm thấy lúc mình rảnh rỗi có thể đi gửi thư cho anh họ trong bộ đội, hỏi anh ấy có thể giúp cô đổi một cái ấm nước hay không.
Nhưng không có ấm nước, Sở Thấm cũng không phải hoàn toàn hết cách.
Dù sao cũng có nhiều cách khó khăn hơn, chẳng lẽ người sống còn có thể bị nước tiểu nghẹn c.h.ế.t à?
Sở Thấm để trống một ba lô không gian, đổ nước ấm vào bên trong, nước ấm đủ để làm cho cơ thể ấm lên chứ sẽ không làm bỏng đầu lưỡi.
Sau khi cơm nước xong, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị tập hợp.
Lần này cô không mang theo nhiều đồ, bởi vì mấy thứ như bao tải và dây thừng sẽ do đội trưởng hàn chuẩn bị.
Đến nỗi chiếc giỏ trúc mà lúc nào cô cũng mang theo khi lên núi lần này cũng không mang, mang theo món đồ này trên người còn không bằng để cơ thể nhẹ nhàng ra trận.
Bởi vì lần săn b.ắ.n mùa đông này cũng không phải là trò đùa trẻ con, nhìn thấy con mồi không thể bỏ chạy, phải nghĩ cách đánh c.h.ế.t nó mới được.
Những lúc này đeo giỏ trúc rất bất tiện, chẳng lẽ đến lúc đó còn có thể cho bạn hái rau dại à?
Vậy bây giờ cô chuẩn bị gì đây?
Sở Thấm là một người tương đối thức thời lại không thích gây phiền toái cho người khác, ngoại trừ lương khô, thứ cô chuẩn bị chính là một con d.a.o mài.
Cô lấy con d.a.o mổ heo từ trong ngắn kéo bàn đọc sách trong phòng ngủ ra, ngăn kéo này để trống, ngoại trừ con d.a.o mổ heo này ra chính là đinh sắt rải rác.
DTV
"Hô hô hô —" Dao mổ heo được mài bóng lưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-273.html.]
Con d.a.o mổ heo này đã làm bạn với cô rất lâu rồi, mà nó không hổ là sản phẩm của hệ thống, chỉ cần mài một cái là có thể khôi phục sự sắc bén như lúc mới rút ra.
Ngoài d.a.o mổ heo thì còn có gậy gỗ lớn.
Gậy gỗ không phải là gậy gỗ đánh sói, cây gậy gỗ kia vì dính m.á.u nên bị Sở Thấm ghét bỏ cầm đi nhóm lửa.
Cây gậy gỗ này được làm từ gỗ cây bạch dương, được gọt ra dựa theo cảm giác tay của cô.
Cây bạch dương cứng rắn, rất có độ dày, chịu mài mòn còn chống uốn cong. Lúc cô gọt không cố ý gọt thẳng, mà là gọt ra một cây gậy có góc nghiêng, từ đố cô sử dụng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Ban đầu cô còn định làm bằng gỗ gụ, thật ra gỗ gụ cứng hơn, nhưng không được bền.
Dao mổ heo được mài xong rất nhanh, Sở Thấm cắm d.a.o mổ heo vào trong vỏ d.a.o mà cô đã đo ni đóng giày cho nó, đeo ở trên lưng.
Sau đó tháo thanh gỗ trên bàn trong phòng chính ra, trực tiếp cầm trong tay.
Bỏ bánh trứng vào trong túi, đặt trong quần áo bên cạnh ngực.
Tóc búi lên, được vuốt thẳng thớm, để tránh trong quá trình chạy bị cành cây móc phải.
Quần áo cô mặc là chiếc áo bông sắp vón thành cục kia, nhìn có chút phong phanh, nhưng cô là thợ săn mùa đông, lượng vận động rất nhiều nên phải mặc vừa vặn.
Cuối cùng là giày.
Giày là giày vải, chuyện này làm cho Sở Thấm có chút khó xử, nhưng nhà cô ngoại trừ giày vải ra thì không có giày khác.
Cô có chút tiếc nuối, lúc ấy săn được hươu sao lại không để lại da hươu chứ, da hươu có thể lấy ra làm giày.
Ngoài những thứ khác, ưu điểm của giày da đanh là chịu được nhiệt độ thấp hơn giày vải, hơn nữa nó còn mềm mại dễ chịu, ngoại trừ tính bền không cao, dễ bẩn ra những phương diện khác đều ưu tú.
Sở Thấm thở dài.
Mùa đông năm nay phải đi đào hồ chứa nước, xem ra cô phải làm một đôi ủng ngắn trước khi đào hồ chứa nước.
Tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi, Sở Thấm cầm then chốt cửa bước ra ngoài.
Giữa sân đập lúc lúc này đứng đầy người.
Hôm nay không cần phải làm việc, mọi người tụ tập ở sân đập lúa trò chuyện phiếm.
Chỉ là hầu hết đều là nam giới, thời đại này nam nữ không bình đẳng, buổi sáng phụ nữ nấu ăn, còn đàn ông chỉ cần ở ngoài lắc lư chơi đùa là được, đến giờ về nhà là có thể ăn những món ăn nóng hổi.
Sở Thấm bĩu môi, đi về phía sân đập lúa.