Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 272

Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:49:03
Lượt xem: 32

Lương thực được xếp xong rất nhanh, khác với năm ngoái chính là lương thực năm nay chất đầy cả xe đẩy.

Lúc Sở Thấm đẩy về nhà cũng phải cố hết sức, cuối cùng vẫn là sau khi chú Sở đưa lương thực về nhà mình rồi lại đẩy xe đẩy đến hỗ trợ, lúc này Sở Thấm mới thuận lợi đẩy lương thực về nhà.

Trên đường, gặp phải Hoàng Đậu Tử với nét mặt phức tạp.

Làm hàng xóm lâu như vậy, làm sao Sở Thấm có thể không biết anh ta có đức hạnh gì. Sở Thấm chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu được trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì.

Đơn giản chính là hâm mộ cộng thêm một chút ghen tị, hâm mộ ghen tị Sở Thấm được chia nhiều lương thực như vậy.

Sở Thấm phỏng đoán: Chẳng lẽ tổng điểm công tác của nhà họ Hoàng cũng gần bằng cô?

Thật đúng là!

Cô đoán chính xác, sau khi vận chuyển lương thực về đến nhà, chú Sở thấp giọng nói: "Lương thực nhà họ Hoàng vận chuyển về nhà nhiều hơn cháu một chút."

Sở Thấm ngạc nhiên. Cô biết vợ chồng nhà họ Hoàng lười, nhưng không ngờ lại lười đến mức độ này.

Chú Sở dặn dò: "Cho nên mới nói làm người không thể không có lòng phòng bị, cháu đẩy nhiều lương thực như vậy về nhà, tuy nói năm nay đội trưởng không công bố trọng lượng, nhưng người ta cũng không phải kẻ ngu, ít nhiều gì cũng có thể đoán ra, cho nên trong khoảng thời gian này tốt nhất là cảnh giác một chút."

Sở Thấm gật gật đầu, cùng lắm thì lặp lại nhiệm vụ bắt trộm như năm ngoái lần nữa.

Chú Sở thấy cô cất lời trong lòng bèn thở phào nhẹ nhõm, dỡ lương thực đến sân sau rồi đẩy xe rời đi.

Sở Thấm nhìn bao tải chất đống trong sân, khóe miệng cũng sắp vểnh đến mũi.

"Chậc! Nên xử lý sao đây?"

Thật đau khổ, nhiều lương thực như vậy, hai kho lúa nhỏ hoàn toàn không đủ chứa.

Cô cười hì hì cởi bao tải đựng lúa ra, sờ sờ hạt thóc bên trong, sau khi xác định nó khô ráo mới kéo bao thóc đến cửa hầm, lại đi tới đi lui mấy chuyến để chuyển thóc vào trong hầm.

Trước tiên cô lấy hạt cũ ra, sau đó đổ khoảng 500 cân thóc này vào một kho thóc.

Sau đó phơi nắng bắp ngô trong sân, chuẩn bị chờ phơi khô rồi bẻ hạt ngô ra.

Các loại đậu khác cũng đều đặt ở trong hầm. Hết cách rồi, bình không đủ, trong phòng cũng bày không vừa.

Thứ cuối cùng chính là khoai lang nằm trong ba lô không gian của Sở Thấm.

Tính đến hôm nay, trong ba lô không gian của cô đã có hơn hai nghìn cân khoai lang, đây không phải là một con số nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-272.html.]

Bởi vì có ba lô không gian, Sở Thấm cũng không muốn đi làm tinh bột khoai lang nữa, dù sao năm ngoái làm còn chưa ăn hết.

Tất cả mọi thứ đều ngay ngắn, ánh trăng lặng lẽ ló đầu, gió trong trăng sáng, bóng đêm thật sự rất tốt.

Sở Thấm ăn cơm tắm rửa xong, trong lòng tràn đầy kích động vui mừng khiến cô không ngừng kiểm kê lương thực của mình, sau đó ghi chép chuẩn xác trong sổ tay.

"Tiểu Bạch, sang năm mày không cần lo cơm ăn nữa." Sở Thấm nước mắt đầm đìa, dùng sức vuốt đầu Tiểu Bạch cười hì hì nói: "Có vui không, sang năm ăn khoai lang bao no!"

Sống một mình đã lâu, cô có thói quen chia sẻ rất nhiều chuyện với Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch là một người lắng nghe không thể tốt hơn, là vì sẽ không đáp lại.

Có lẽ trước kia Sở Thấm không cần đáp lại, nhưng sau khi sống trong xã hội loài người bình thường một thời gian dài, cô cảm giác mình bắt đầu cần một ít lời đáp lại.

Đêm khuya yên tĩnh, đến lúc muốn ngủ.

Hôm nay nhân vật trọng tâm trong câu chuyện của thôn Cao Thụ là Sở Thấm, gần như tất cả mọi người đều nói về chuyện của Sở Thấm trước khi ngủ.

Cái xe lương thực kia của cô cũng quá mức rung động, xe lương thực đó hoàn toàn đủ cho hai người ăn, tiết kiệm một chút thì ba người ăn cũng đủ, nhưng nhà cô chỉ có một mình cô.

A, thật sự rất hâm mộ, hâm mộ đến đỏ mắt.

Sở Thấm lại không biết những điều này, cô đang cố gắng tiến vào trạng thái ngủ.

Ngày mai còn có chuyện lớn phải làm!

Ngày hôm sau là ngày có thời tiết tốt hiếm thấy.

Sở Thấm tỉnh dậy vào năm giờ sáng sớm, ngày hôm qua đội trưởng Hàn đã cố ý đến thông báo lúc chạng vạng tối, nói hôm nay cần dậy sớm.

Thân thể cô dường như đã tiến hóa thành đồng hồ báo thức, chỉ cần đêm hôm trước trước khi đi ngủ trong lòng mặc niệm ba lần "Năm giờ dậy" là ngày hôm sau thật đúng là có thể tỉnh lại vào khoảng năm giờ, chênh lệch trước sau lại không vượt quá mười phút.

Sở Thấm vui mừng rạo rực, cảm thấy đây là kỹ năng đặc biệt hạng nhất mình có mà người khác không có, giống như trò chơi của cô, điều này khiến cho cô có chút đắc ý.

Sau khi rời giường, Sở Thấm vén chăn lên cũng cảm thấy lạnh lẽo.

DTV

Sở Thấm ngồi bên giường, cảm nhận nhiệt độ, lẩm bẩm nói: "Hôm nay so với hôm qua giảm khoảng hai độ."

Cô đã quên mất nhiệt độ năm ngoái lúc này là bao nhiêu, nhưng cô đoán tuyết đầu năm nay rất nhanh rồi sẽ đến.

À, sẽ vào khoảng giữa tháng mười hai.

Loading...