Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 247
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:46:48
Lượt xem: 17
Chặt được mấy cây thì bắt đầu chặt thành từng khúc.
Trong lúc đó, Trương Phi Yến đi tìm dây leo, kế bên cũng có dây leo, trên núi không thiếu thứ này.
Trương Phi Yến nhanh chóng tìm được rất nhiều, vừa đi vừa nói: "Tôi đã cố ý chọn toàn dây leo dày đó."
Khúc cây chặt xong, dây leo tìm xong, ba người đồng tâm hiệp lực bắt đầu buộc chặt.
Đặt bao thẳng đứng, để bốn khúc cây xung quanh bao rồi buộc chặt bằng dây leo.
Hoàng Đậu Tử vui mừng nói: "Có lẽ là lăn xuống được đó."
Trương Phi Yến lại trợn mắt lần nữa: "Vốn là có thể, hóa ra ban đầu anh không tin Sở Thấm."
Hoàng Đậu Tử tức giận ngã ngửa, rất muốn chặn cái miệng thối kia của cô ấy lại.
Sở Thấm không hề gì: "Đừng nói nữa, không thấy trời sắp tối rồi sao? Tiếp tục đi."
Nói xong thì bắt đầu buộc đến cái bao tải thứ hai.
Sau đó là cái thứ ba, thứ tư...
Nửa giờ sau.
Sắc trời đã hơi tối, ánh hoàng hôn chỉ còn lại tốc độ biến mất nhanh hơn.
Ba người ăn ý tăng nhanh tốc độ, cuối cùng cũng buộc chặt cái bao tải cuối cùng.
Sau đó không nghĩ ngợi gì mà thả ngang bao tải, để nó lăn xuống theo đường xuống núi.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng trầm đục vang lên liên tục, bao tải lăn xuống núi, xoay một vòng lăn đến nơi họ không nhìn thấy.
Sở Thấm nói: "Mau thả cái thứ hai."
"À, được." Hoàng Đậu Tử lập tức thả cái bao tải thứ hai.
Tiếp đó ba người thay nhau thả xuống, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gỗ va đập.
Sau khi đã thả tất cả bao tải xuống, ba người cũng bắt đầu xuống núi, gặp mấy bao tải kẹt lại thì dùng tay đẩy từng cái xuống.
Thật ra chuyện này vô cùng tốn sức, nhưng đã dùng ít sức hơn chuyện vận chuyển từng bao xuống núi rồi.
Ít nhất trước bảy giờ tối, khi trời đã tối hẳn, ba người mới có thể đến được chân núi.
Mấy người Sở Thấm đã mệt đến nỗi cả người đổ đầy mồ hôi, khỏe như Sở Thấm mà hai cánh tay cũng có chút run run, huống chi là Hoàng Đậu Tử và Trương Phi Yến.
Tay của hai người họ cứ như sợi mì sắp vào nồi, mềm nhũn rũ xuống bên người không thể dùng sức nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-247.html.]
Trương Phi Yến kiệt sức ngã xuống mặt đất ba lần, cũng không biết trên mặt là mồ hôi hay nước mắt: "Tôi thật sự không chịu nổi nữa, kế tiếp tôi không chuyển được nữa, hay là trước hết cứ như vậy đi."
Hoàng Đậu Tử trông như đã đánh mất ý thức, ai cũng dựa vào thân cây mà gật đầu.
Sở Thấm còn có thể làm sao, bất đắc dĩ nói: "Vậy mọi người về trước đi, sáng sớm hôm sau đến chuyển tiếp là được."
Trương Phi Yến hỏi: "Cô thì sao?"
Sở Thấm nói thẳng: "Tôi vẫn còn sức, tối nay tôi sẽ chuyển về đến nhà."
Mỗi người họ đều đánh dấu tên lên bao tải, không sợ sẽ cầm nhầm khoai lang.
Trương Phi Yến nhìn Sở Thấm như nhìn một vị thần, giơ ngón tay cái lên: "Trâu."
Nói xong, cô và Hoàng Đậu Tử một trước một sau về nhà, vô cùng uể oải, trông cứ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Sở Thấm đưa mắt nhìn họ rời đi, sau đó đi lên trước mấy bước để chắc chắn họ đã rời khỏi rồi.
Sau đó cô trở về bên cạnh bao tải, tìm bao của mình và đặt nó sang một bên, sau đó cô gỡ bỏ phần gỗ xung quanh bao và đặt tất cả bảy bao khoai lang vào ba lô không gian của mình, trên mặt đất nhất thời chỉ còn lại bảy cái bao tải lớn trống rỗng.
Cô nhanh chóng đi về hướng thôn, đi theo Hoàng Đậu Tử từ xa xa.
Thật ra Sở Thấm rất lo lắng Hoàng Đậu Tử sẽ bất ngờ [1] quay đầu lại, cho nên cô mới đi theo.
[1]
[1]Nguyên gốc là “đâm ngọn thương hồi mã”: quay đầu lại bất ngờ đ.â.m ngọn thương vào kẻ địch, chỉ việc phản công đột ngột không thể lường trước.
[1]Nguyên gốc là “đâm ngọn thương hồi mã”: quay đầu lại bất ngờ đ.â.m ngọn thương vào kẻ địch, chỉ việc phản công đột ngột không thể lường trước.
Nhưng có lẽ hôm nay quá mệt mỏi, cả người bị vét sạch sức lực nên ngay cả đầu của Hoàng Đậu Tử cũng không quay lại, đung đưa đung đưa đi một đường về nhà.
DTV
Lúc này Sở Thấm mới hoàn toàn yên tâm.
——
Về đến nhà thì đêm đã khuya.
Đối với nông thôn mà nói, tám giờ tối đã là thời gian có thể lên giường đi ngủ.
Sở Thấm chưa từng chạm mặt một người nào trên đường đi, sắp về đến nhà thì cúi sát gần cửa, sợ Hoàng Đậu Tử đang ở trong bóng tối quan sát.
Nhưng giác quan thứ sáu mách bảo cô rằng hẳn là bên trong bóng tối không có ai đang dòm ngó cô.
Sở Thấm mở cửa, Tiểu Bạch nghe thấy tiếng động thì chạy ra, cả ngày đói bụng khiến nó rất hưng phấn, không ngừng di chuyển vòng quanh Sở Thấm.
"Đói đến vậy à." Sở Thấm có chút áy náy, cũng không lo mình có mệt hay không mà là đổ cơm thừa trong nồi và thức ăn thừa vào chén cho nó ăn trước.
Thậm chí còn cho nó thêm hai quả trứng gà để thưởng cho hành vi giữ nhà cẩn thận hôm nay của nó.