Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 245

Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:46:44
Lượt xem: 36

Thời gian trôi dần, rất nhanh đã tới giờ ăn cơm trưa.

Hôm nay Sở Thấm ngồi cách hai người kia rất xa, bởi vì đồ ăn của cô là măng tây khô xào thịt và cà tím xào đậu que. Cơm cũng là cơm gạo trắng chứ không phải cơm độn khoai lang.

Măng tây khô xào thịt bỏ thêm ớt cay, cô chiên thịt ba chỉ cho ra dầu rồi bỏ tỏi băm và ớt cay vào, sau đó bỏ măng tây khô đã ngâm vào xào, trong lúc xào thì nêm nếm gia vị, đến khi chín là có thể múc ra.

Măng tây ít hút dầu nên dầu thấm vào cơm, làm cho hạt cơm trở nên trơn bóng. Măng tây khô giòn, vừa thơm vừa cay, Sở Thấm ăn hết miếng này tới miếng khác, không thể dừng lại được.

Hoàng Đậu Tử và Trương Phi Yến ngồi cách xa mà lỗ mũi giật giật, nước miếng mất khống chế tuôn ra.

Mẹ kiếp, sao Sở Thấm lại mang theo đồ ăn thơm như vậy lên núi chứ?

Ăn cơm xong, Sở Thấm tiếp tục đào khoai, bởi vì sau khi đào khoai lang cộng với còn có việc phải làm nên không thể nghỉ ngơi được.

Ánh mặt trời nóng rực khiến mồ hôi trên cơ thể liên tục chảy ra, từng giọt mồ hôi chảy dọc từ tóc táy xuống cổ rồi nhỏ giọt xuống đất.

Một giờ rưỡi chiều, Sở Thấm từ từ đến cuối vẫn luôn duy trì hiệu suất đào khoai rốt cuộc cũng đào xong luống khoai lang cuối cùng của mình. Tất cả khoai lang đều nằm trên đất, cô bỏ khoai lang vào bao tải rồi cột chặt lại.

Trương Phi Yến trợn mắt: "Cô đào xong rồi về luôn hả?"

Sở Thấm lau mồ hôi, chỉ sang bên cạnh: "Tôi sẽ chờ cô, cô cứ đào đi, tôi đi dạo lòng vòng."

Lúc này Trương Phi Yến mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy ngượng ngùng nói: "Cô đi đi, cô có muốn ăn trứng gà không? Trong sọt của tôi còn một cái trứng gà đấy."

Sở Thấm lắc đầu: "Không cần, tôi không đói."

Nói xong, cô kéo mấy cái bao tải đến dưới gốc cây, Sở Thấm nghỉ ngơi chốc lát rồi đi về hướng mà cô đã nhìn thấy cây du già.

Trong rừng rất yên tĩnh, có nhiều nơi được phủ kín lá cây tươi tốt, mới đi không bao lâu mà Sở Thấm đã cảm giác được mồ hôi trên người mình từ từ biến mất, sau đó cô cảm thấy hơi ớn lạnh.

Cô cầm một cây cuốc nhỏ trên tay, ngẫu nhiên nhìn thất thảo dược thì sẽ đào lên, mang về phơi khô, dự trữ trong nhà phòng khi cần dùng.

Bây giờ trong nhà cô xa tiền thảo khô và kim ngân khô là nhiều nhất, lúc này Sở Thấm cũng nhìn thấy một bụi cây kim ngân.

"Kết trái rồi!" Sở Thấm ngạc nhiên nói, mà cũng phải thôi, hiện giờ mà mùa kim ngân kết trái.

Trái Kim ngân có tác dụng hạ sốt, giải độc. Sở Thấm thuận tay hái xuống, đây là thói quen của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-245.html.]

Mặc kệ có cần dùng hay không, cứ chuẩn bị trước rồi tính.

Sở Thấm vừa đi vừa dừng, thế nên hơn hai mươi phút sau cô mới đến được chỗ ba cây du già mà mình phát hiện lần trước. Sở Thấm ngẩng đầu nhìn lên trên, ánh nắng xuyên qua nhánh cây chiếu lên người cô

"Bịch bịch!'

Sở Thấm bắt đầu chặt cây, rất nhiều chim chóc bị giật mình.

DTV

"Ầm!"

Cây du già đầu tiên từ từ ngã xuống, Sở Thấm vui vẻ, cô quan sát kỹ càng hoàn cảnh xung quanh rồi mới thu nó vào không gian.

Có cây thứ nhất thì sẽ có cây thứ hai, thứ ba, ba cây này đủ để cô đóng giường rồi, thậm chí cô còn có thể làm thêm hai cái rương.

Vì Hoàng Đậu Tử cũng ở trong núi, Sở Thấm sợ anh ta đào khoai lang xong sẽ lẽn đi theo nên sau khi bỏ cây du vào trong không gian, cô không dám chặt cây tiếp nữa mà đi tìm thêm một ít thảo dược nhét vào giỏ rồi chậm rãi quay về.

Cô không hiểu tại sao lượng nước trên núi Hồ Lô đã giảm nhưng vẫn nhiều hơn so với lượng nước trên đỉnh Thành Tuyền.

Nếu có thời gian, chắc là Sở Thấm sẽ đi dọc theo dòng suối để tìm xem nước bắt nguồn từ đâu, kiểm tra xem trên núi có hồ nước hay không.

Sở Thấm cho rằng nếu tình trạng này cứ tiếp tục e rằng núi Hồ Lô thì sẽ đón nhận một làn sóng động vật di cư tới. Dù sao động cũng sẽ di chuyển đến nơi có thức ăn và nước uống, huống chi quãng đường đến núi Hồ Lô cũng không quá xa.

Lúc cô về tới chỗ trồng khoai lang thì đã gần ba giờ chiều, Hoàng Đậu Tử đang thu thập khoai lang, chắc là anh ta đã đào xong.

Trương Phi Yến vẫn vừa thở hổn hển vừa đào, cô ấy nôn nóng đến mức suýt chút nữa đã cuốc vào chân.

Sở Thấm nghĩ ngợi vài giây rồi đi tới, cô nói: "Cô cho tôi ba mươi cân khoai lang, tôi đào giúp cô."

"Hả?" Trương Phi Yến ngơ ngác, sau đó cô ấy nhanh chóng phản ứng lại: "Không được, mười lăm cân thôi!"

"Hai mươi lăm." Sở Thấm nói tiếp.

Trương Phi Yến vẫn hơi hoang mang, cô ấy lắc đầu và nói: "Hai mươi cân."

Sở Thấm mỉm cười: "Thỏa thuận thành công!"

Trương Phi Yến: "..."

Vậy nên vốn dĩ Sở Thấm chỉ cần hai mươi cân thôi đúng không?

Loading...