Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 236
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:46:30
Lượt xem: 26
Hai người đang đứng trên bờ ruộng trò chuyện. Còn Sở Thấm thì đang làm lụng ở bên cạnh.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, cô thật sự không nhịn được lên tiếng hỏi: “Công xã muốn rèn thép nhưng mà có nguyên vật liệu, than đá gì không?”
Cô đoán là không. Nếu có nguyên vật liệu thì hoàn toàn không nỡ để cho công xã rèn. Dù gì Sở Thấm cũng từng làm việc trong nhà máy thép, làm sao lại không biết cách để rèn ra thép cơ chứ?
Công xã hoàn toàn không có điều kiện này. Theo cô thấy đây là việc làm vớ vẩn, không bằng gạt bỏ hạng mục rèn thép này đi.
Xây lò rèn thép cũng cần dùng đến khá nhiều viên gạch. Sở Thấm đang tích góp viên gạch để làm lò sấy nghe xong thì lục phủ ngũ tạng đều đau nhức.
Trợ lý Hoàng lườm cô, lắc đầu nói: “Tôi không nghe nói cần dùng đến nguyên vật liệu gì. Còn than đá, còn cần đến nó ư? Trong công xã đã bắt đầu chuẩn bị chặt cây rồi.”
Sở Thấm: “...”
Được thôi, nói không chừng người ta thật sự có cách gì đó có thể rèn ra thép.
Đội trưởng Hàn ra sức nháy mắt với cô. Sở Thấm vốn vẫn muốn mở miệng nói gì đó, thấy đội trưởng Hàn như vậy thì không khỏi ngậm miệng lại không nói gì nữa, mà xoay người tiếp tục gặt lúa.
DTV
Ông ấy đang sợ cô đắc tội với người ta, nên bảo cô đừng nhiều lời nữa. Đúng là người trong cuộc còn chưa lo mà người xung quanh đã gấp gáp lo lắng rồi. Chỉ là một nông dân nhỏ bé bình thường thì lo nhiều như vậy để làm gì.
Sở Thấm ra sức gặt lúa, thế là mọi người xung quanh đều không hiểu ai đã chọc giận vị sát thần này. Tại sao lại đột ngột tăng tốc vậy? Đúng là nắng mưa thất thường, trở mặt nhanh như bánh tráng. Chỉ trong nháy mắt, đội trưởng Hàn vẫn đang trò chuyện với người ta cũng cảm nhận rất rõ người bên cạnh này lại tăng tốc độ làm việc lên đáng kể.
Bọn họ đang gặt lúa. Kỹ thuật viên Mạc cũng không nhàn rỗi, mà thống kê từng mẫu ruộng, ghi chép các số liệu chi chít đầy cuốn sổ.
Cô ấy cũng rất bận. Ghi ghép xong thôn Cao Thụ còn phải đi tới công xã, rồi tiếp tục đi tới thôn Khê Đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-236.html.]
Bây giờ hầu như đều nhờ Sở Thấm cho cô ấy mượn xe đạp, bởi vì đội trưởng Hàn cũng dăm ba bữa lại đi tới công xã để họp. Mỗi lần Sở Thấm nhìn thấy đội trưởng Hàn đi lên công xã họp đều nơm nớp lo sợ ông ấy lại mang về nhiệm vụ nào đó.
Giữa tháng mười, lúa đã gặt xong được một nửa. Lúc này nhiệm vụ của Sở Thấm đã đổi sang đập lúa.
Trên đồng ruộng đặt hơn một trăm thùng lúa. Thùng lúa cũng tức là thùng đập lúa, tiếng đập lúa “bộp bộp bộp” nối tiếp nhau ở trong thôn.
Đập lúa không hề nhẹ nhàng như gặt lúa. Hiện đang là thời điểm nắng gắt mùa thu, ánh mặt trời như lửa đốt chiếu xuống khiến người khác xây xẩm mặt mày, không cẩn thận sẽ bị say nắng.
Dưới ánh nắng, hai tay Sở Thấm cầm một bó lúa liên tục đập vào trong thùng đập lúa, để hạt lúa trên cây rơi vào trong thùng. Cây lúa để hai bên người cô đã chất thành đống, bên tay trái là chưa đập, còn bên phải là đã đập xong. Còn chất cao hơn cả người cô, suýt vây cô trong đống lúa không còn nhìn thấy bóng dáng.
Nhìn xung quanh, chỉ có đống lúa bên cạnh cô là chất cao nhất. Hôm nay Sở Thấm vẫn được 13 công điểm.
Sẩm tối, ánh chiều tà giống như dải lụa. Sở Thấm tan làm với cánh tay nhức mỏi, mà người bên cạnh cũng không khác là bao. Đập lúa là phải nhức mỏi tay. Sở Thấm ở mức độ này đã tốt lắm rồi.
Hôm nay người chấm điểm trong đại đội là Tiểu Đường. Cậu ấy không chỉ chấm điểm, mà còn phụ trách thống kê và đối chiếu.
Tiểu Đường vừa mới nhận được công việc này nên rất cẩn trọng, hận không thể để số chấm công ở bên gối, ngày nào cũng lật ra xem mới chịu được.
Bởi vì cậu ấy nắm rõ công điểm của mỗi người trong đại đội, càng biết rõ công điểm của Sở Thấm đã bỏ xa mọi người. Đến mức nào ư? Đó là gộp một hai ba người ở dưới cùng mới gần bằng cô.
Tiểu Đường thấy hôm nay cô lại được chấm 13 công điểm thì không khỏi cảm thán: “Sở Thấm, năm nay sau vụ thu khi chia lương thực, cô phải mang theo nhiều bao bố vào nhé. Nếu được, tốt nhất là kéo hai xe đẩy đến.”
Sở Thấm đang ký tên nghi ngờ, rồi bừng tỉnh. Nói vậy là cô nhiều công điểm đến nỗi một xe đẩy tay cũng không chở hết lương thực đúng không?
Sở Thấm chợt vui vẻ: “Được, cảm ơn nhé!”