Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 228
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:46:17
Lượt xem: 37
Hôm sau.
Giữa trưa, sau khi tan việc, cô vội vàng ăn cơm trưa bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó đạp xe theo con đường nhỏ đến xã Lạc Thuỷ, giao quả dương mai cho dì Dương.
Sau đó từ chối lời đề nghị ở lại của dì mình, thậm chí còn không ở lại xã Lạc Thuỷ đến ba phút, lần nữa trở lại thôn Cao Thụ bẳng con đường nhỏ.
Hàng xóm nhà dì Dương nghi ngờ nói: "Sao Sở Thấm nhà bà cứ bay tới bay lui thế, tôi thấy chân cô ấy sắp đạp xe đến bốc khói rồi kìa."
Dì Dương đắc ý, bà ấy lấy một bát quả dương mai cho hàng xóm: "Bà thử quả dương mai này một chút đi, Sở Thấm vừa đưa tới cho tôi đấy, xem có phải là ăn ngon hơn quả dương mai mà chồng bà mang về từ tỉnh khác không."
Chồng của bà hàng xóm là người của đội vận chuyển, bình thường chạy khắp trời nam biển bắc, mỗi lần có đồ chơi gì mới mẻ thì đều phải khoe khoang ba ngày, lỗ tai của dì Dương nghe sắp mọc kén đến nơi rồi.
Nói xong, bà ấy nhét bát quả dương mai vào trong tay hàng xóm rồi quay người về nhà chính, hô vào trong phòng: "Kim Kim, Kim Ngọc ra ăn quả dương mai nào, chị các con cho, ăn ngon lắm."
"Phì, đức hạnh gì đây!" Hàng xóm thấp giọng nói, còn vụng trộm trợn mắt một cái, cảm thấy Dương Lập Thu cả ngày giống như một con khổng tước già, dáng vẻ hất mặt lên trời không coi ai ra gì, nhưng cũng không thể không thừa nhận Dương Lập Thu có một cô cháu gái rất tốt.
Đúng là Sở Thấm có chút bản lĩnh, tuy nói bà ta và dì cả của Sở Thấm không hợp nhau, nhưng Sở Thấm đúng là một cô gái tốt. Bà ta còn nói thầm trong lòng, một bà mối chuyên nghiệp như mình lại phát bệnh nghề nghiệp rồi.
Một bên khác, Sở Thấm đang đạp xe hết tốc lực.
Đến khi cô chạy về thôn Cao Thụ thì mọi người đã bắt đầu làm việc hơn mười phút, Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là cô không đến muộn quá lâu.
Cô cũng không đoái hoài mở túi xem dì Dương đã kín đáo nhét cái gì cho mình lúc cô rời đi, mà chỉ uống miếng nước rồi chạy về phía cánh đồng.
Lại một ngày thu hoạch hạt cải dầu.
Hạt cải dầu được thu hoạch và phơi khô cùng một lúc, may mắn là ông trời mở to mắt, lượng mưa không nhiều nhưng lúc ông trời đừng nên mưa thì đúng là không hề mưa, cho nên hạt cải dầu mới có thể được phơi nắng tử tế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-228.html.]
DTV
Thời gian dần dần trôi qua, chớp mắt đã là giữa tháng sáu.
Cây dương mai đã thành một màu xanh thẳm, không nhìn thấy bất cứ một điểm đỏ nào nữa, mà quả táo xanh lại đang chậm rãi lớn lên.
Cô đã đặt vào mấy bình rượu quả dương mai vào chỗ thoáng mát trong phòng ngủ, Sở Thấm đã phải bỏ ra mấy tấm phiếu lương thực mới mua được rượu đế, hôm đó mua xong thì lập tức dùng để ngâm quả dương mai.
Cô không chỉ mua rượu, mà còn dùng thêm đường phèn nữa đế để ngâm rượu quả dương mai, thế là Sở Thấm lại mang trứng gà tìm người trong thôn đổi đường phèn.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, đầu tiên cô rửa sạch sẽ dương mai trước, rồi mang đi hong khô tự nhiên, sau đó bỏ quả dương mai để vào trong vạc rượu, thêm đường phèn rồi đổ rượu đế vào, cách hai ngày lại lắc đều một lần, chờ ngâm được chừng hai mươi ngày là có thể uống.
Mấy ngày nay, vào những lúc ngủ ban đêm, hình như Sở Thấm có thể mơ hồ ngửi thấy hương rượu quả dương mai, khiến cô đã mấy lần mộng đẹp được uống rượu.
Chỗ dương mai lần này ngâm được bốn vạc rượu quả dương mai, ngày đó cô trở về từ xã Lạc Thuỷ, lúc chạng vạng tối đã đến đưa cho đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ trong thôn ba cân quả dương mai, cuối cùng khấu trừ phần cô đã ăn thì còn lại hai giỏ trúc, bốn vạc rượu quả dương mai vừa vặn dùng hết hai giỏ trúc cây dương mai không còn sót một quả.
Nhưng mà đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ trong thôn cũng rất tốt, sau khi Sở Thấm đưa dương mai cho bọn họ còn lo lắng trong thôn sẽ có những người khác đến tìm cô muốn đổi quả dương mai. Kết quả cho tới bây giờ, trong thôn vẫn có rất ít người biết nhà cô có một cây dương mai như cũ, lại càng không biết cây dương mai nhà cô ăn ngon cực kỳ.
Hương rượu quả dương mai trong vạc rượu dần dần trở nên càng ngày càng thuần, ngày ngày êm. Kiểu người từ trước đến nay luôn tách biệt với người trong thôn như Sở Thấm cuối cùng cũng ý thức được bầu không khí trong thôn có chút kì lạ.
Mọi người đều làm việc khí thế ngất trời.
Đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ trong thôn đúng là cao tay.
Từ khi nâng cao hạn mức công điểm, rõ ràng người dân trong thôn đã siêng năng hơn trước rất nhiều.
Tuy nói vẫn có một số ít người cực kì cá biệt quyết định muốn làm cá ướp muối như cũ, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đên chuyện thôn Cao Thụ đã được một bầu không khí anh dũng phấn đấu bao phủ.
Đại đa số người dân trong thôn chân chính làm việc từ lúc gà bắt đầu gáy, thậm chí còn đề nghị thời gian tan tầm kéo dài thêm một giờ nữa.