Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 226
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:46:13
Lượt xem: 35
Mùa dương mai đã đến, cây dương mai trong nhà cô cũng đã chín hoàn toàn.
Trong thôn Cao Thụ rất ít khi nhìn thấy cây dương mai, cho dù có thì cũng do người ta tỉ mỉ mới trồng được một hai gốc, mà cho ra quả dương mai cũng rất bình thường, quả nhỏ hạt lớn, miễn cưỡng coi như ngọt.
Dù sao người dân trong thôn cũng không dựa vào cây dương mai để kiếm tiền, chỉ dùng để ngọt miệng mà thôi.
Trong mười tám dặm quanh thôn thì ở đâu có nhiều cây dương mai nhất?
Đó là ở gần thôn Lưu Lý, thôn Lưu Lý có một mảnh sườn núi nhỏ trồng toàn là cây dương mai, cứ mỗi năm khi đến mùa, sẽ có người mang đồ đến thôn Lưu Lý để đổi quả dương mai.
Cậu út Dương đã từng nói năm nào ông ấy cũng mang theo trứng gà đến thôn Lưu Lý để đổi lấy quả dương mai, sau đó về nhà ngâm rượu dương mai để uống.
Năm nay ông ấy không định đi nữa, cậu út Dương đã để mắt tới nhà Sở Thấm.
Thậm chí ông ấy còn còn có ý định giữ lại một ít hạt dương mai để trồng, đợi thêm mấy năm, đến lúc đó ông ấy cũng có thể ăn quả cây dương mai nhà mình.
Ý nghĩ này không mưu mà hợp với thím Sở.
Mỗi lần đến nhà cô, thím Sở đều trố mắt cảm thán: "Quả dương mai vừa đỏ vừa lớn giống như là nhà cháu quá là hiếm thấy, vì sao lúc nào cháu cũng có thể tìm được mấy thứ tốt này vậy? Nhưng mà cũng tốt, đến lúc đó cháu nhất định phải giữ hạt lại, xem có thể trồng ra cây dương mai giống cây này hay không.”
Sở Thấm lập tức giật mình!
Sở Thấm đã quen tính tình thổ phỉ, thiếu cái gì thì lên núi tìm, trên núi không có thì đi săn để đổi, đổi không được thì cô dứt khoát từ bỏ, nên nghe thím Sở nói vậy, Sở Thấm lập tức như giác ngộ.
Đúng vậy, cây dương mai cũng giống như lương thực, có thể trồng được với số lượng lớn.
Cây dương mai nhà cô chính là sản phẩm của hệ thống, chủng loại ưu tú, có lẽ là duy nhất trong cả nước, làm sao lại không nhân giống nhiều hơn chứ? Nếu chỉ trồng một gốc này thì cũng quá đáng tiếc.
Sở Thấm lại yếu ớt dời ánh mắt sang cây táo bên cạnh, quả táo cũng như vậy.
Trong lòng cô có một suy nghĩ nhanh chóng hiện lên, nhưng chưa kịp bắt lấy thì đã lóe lên một cái rồi biến mất.
DTV
Sở Thấm có chút lo lắng, không biết hệ thống có cho cô lợi dụng sơ hở này hay không, nếu cô trồng rồi mà không thể ra quả thì phải làm sao.
Cô yên lặng thở dài trong nội tâm, ôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-226.html.]
Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước vậy.
Giữa trưa ngày hôm sau, sau ngày thím Sở tới thăm, sau khi cơm nước xong xuôi, Sở Thấm đeo một chiếc giỏ trúc được lót một lớp nệm lá cây thật dày lên lưng, sau đó bò lên trên cây dương mai cây bắt đầu hái quả.
Cây cũng không tính là quá cao, đối với cô mà nói thì cực kỳ đơn giản.
Sở Thấm leo lên trên cây, nhìn cây dương mai đỏ rực mà khuôn mặt cũng đỏ rực theo, cô hưng phấn ngồi trên cành cây ăn mấy quả trước.
"Hmm ~"
Quả dương mai ước chừng lớn bằng nửa quả trứng gà ta, đã được xem như nhân tài kiệt xuất trong giới dương mai rồi.
Khi quả dương mai vào miệng, Sở Thấm đã hiểu cây dương mai này tuyệt đối không tầm thường.
Quả dương mai ngửi thì rất thơm, nhưng sau khi cắn một miếng, nước quả trào ra, theo đầu lưỡi chảy vào cổ họng, con mắt Sở Thấm lập tức mở to như quả dương mai.
Trời đất ơi..
Quá ngọt, không phải ngọt ngấy mà là vị ngọt đặc biệt của quả dương mai, mùi vị dương mai nồng đậm khiến người vừa ăn được một quả hận không thể ăn thêm quả tiếp theo.
Mấu chốt là thịt quả nhiều, hạt lại nhỏ.
Mà quả dương mai cầm lâu không mềm nhũn, mà có độ giòn nhất định, nước trái cây tràn đầy, mới cắn một miếng, nước trái cây màu đỏ đã chảy ra khóe miệng.
Sở Thấm thật sự rất vui mừng!
Từ hai ba ngày trước, cô đã có thể ănquả dương mai, nhưng cô vẫn cứng rắn chịu đựng chính là vì hôm nay.
Bây giờ cô lại vô cùng hối hận vì đã không ăn sớm, nếu cô ăn dương mai sớm thì vui vẻ bao nhiêu.
Sở Thấm mừng rỡ ngồi trên cành cây lắc lư hai chân, cô ăn một mạch hơn mười mấy quả dương mai sau đó mới bắt đầu hái.
Cô hái quả dương mai xuống, cẩn thận từng li từng tí đặt vào trong giỏ trúc.
Một quả hai quả, năm quả sáu quả.
Chẳng bao lâu sau giỏ trúc đã đầy, Sở Thấm trèo xuống rồi đổi giỏ trúc để tiếp tục hái.