Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 223
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:46:09
Lượt xem: 21
“Này, tôi nghe nói sắp tới sẽ có “Đại nhảy vọt”[1] đấy." Đột nhiên có người nêu ra vấn đề này.
[1] Đại nhảy vọt: Là một chiến dịch được phát động trong giai đoạn 1958:1961 bởi các nhà lãnh đạo Trung Quốc, đặc biệt là Mao Trạch Đông, nhằm huy động quần chúng thúc đẩy phát triển nông nghiệp và công nghiệp một cách nhanh chóng. Tuy nhiên kế hoạch này đã thất bại, dẫn tới một trong những nạn đói tồi tệ nhất trong lịch sử.
Đại nhảy vọt: Là một chiến dịch được phát động trong giai đoạn 1958:1961 bởi các nhà lãnh đạo Trung Quốc, đặc biệt là Mao Trạch Đông, nhằm huy động quần chúng thúc đẩy phát triển nông nghiệp và công nghiệp một cách nhanh chóng. Tuy nhiên kế hoạch này đã thất bại, dẫn tới một trong những nạn đói tồi tệ nhất trong lịch sử.
"Vì sao lại là đại nhảy vọt? Làm sao bà biết?"
Sở Thấm đột nhiên vểnh tai lên nghe, cô lén quay sang một bên rồi hướng tai về phía người đang nói.
Ồ, đây là chuyện cô không biết, gần đây cô không đến thị trấn, cũng đã lâu lắm rồi không đọc báo.
Lúc này Tần Nhân Tâm mới nói: "Chỉ mới đề xuất cách đây không lâu, nhưng cả nước đều phải chuẩn bị sẵn sàng. Mấy người đừng cảm thấy việc này còn xa xôi, chuyện này cũng có quan hệ rất lớn với những người nông dân như chúng ta. Người ta nói rằng không chỉ sản xuất công nghiệp và xây dựng cơ sở hạ tầng mới có bước tiến lớn, mà sản xuất nông nghiệp, văn hóa, giáo dục và y tế cũng cần thúc đẩy.
Gần đây cha mẹ bà ấy đặc biệt bận bịu, bọn họ được gọi lên thị trấn để học tập và đào tạo thực tế.
Nói là phải lên bệnh viện huyện ngốc ở đó hai tháng, đến lúc đó còn phải khảo thí cái gì đó nữa.
Tần Nhân Tâm thích đọc báo giấy, chuyện vì sao gọi là “đại nhảy vọt”, bà ấy cũng đã nghiên cứu kỹ lưỡng rồi.
DTV
Chỉ nghe thím Tú Hoa hỏi: "Nhưng năm nay chúng ta đã trồng hoa màu rồi, có thể liên quan gì đến chúng ta nữa, chẳng lẽ còn có thể tiếp tục trồng thêm sao?"
Tần Nhân Tâm: "Sang năm tiếp tục thôi, tôi thấy sang năm sợ là sẽ mệt mỏi hơn so với năm nay và năm ngoái."
Thật ra sau khi nghe vậy, mọi người vẫn tiếp nhận rất tốt.
Mệt mỏi hơn một chút thì cứ mệt thôi, dù sao mệt mỏi xong cũng thu hoạch được nhiều hơn, tóm lại đây là chuyện có lợi cho mình.
Bởi vì chuyện này vừa được nói ra không lâu, nên đám người nói phiếm vài câu đã bỏ qua chuyện này.
Tuy nhiên, vào lúc này, đội trưởng Hàn đã yêu cầu mọi người không được tới trễ còn chưa tới.
Ông ấy đang làm gì?
Ông ấy đang đọc tài liệu do trên thị trấn gửi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-223.html.]
Lúc chạng vạng tối hôm nay, trên thị trấn đã gửi tài liệu xuống, đội trưởng Hàn còn đang cực kỳ buồn bực, có việc gì mà không thể chờ nổi đến cuộc họp đầu tháng sau rồi nói sao?
Ông ấy tò mò mở tài liệu ra nhìn, chỉ thấy trên đó nói về sản lượng lương thực được sản xuất.
Nếu chỉ nói về sản lượng lương thực đã đành, bên trên lại còn đưa ra đề nghị trong thôn xây dựng lò lò phân lân khử oxi.
Trình độ của đội trưởng Hàn không cao lắm, ông ấy đã từng học hai năm tư thục, thuộc về trình độ biết chữ.
Cho nên thật ra ông ấy cũng không biết rốt cuộc lò phân lân khử oxi là cái gì và cái đồ chơi này được xây như thế nào.
Cái tên có vẻ rất dọa người, đội trưởng Hàn nghĩ mãi mà không rõ vì sao bên trên lại để cho một nơi hẻo lánh như bọn họ xây dựng.
Nhưng trên tài liệu, người ta cũng đã nói là đề nghị, dù cho đội trưởng Hàn có suy nghĩ đến đau cả đầu thì cũng không để trong lòng.
Thấy thời gian đã quá mười phút, Hàn Định Quốc để tài liệu xuống rồi vội vàng đi ra ngoài.
Trên sân đập lúa nhộn nhịp người qua lại, dân làng tụ tập thành từng nhóm nhỏ để nói chuyện phiếm về những câu chuyện bát quái thú vị từ khắp các thôn xã.
Sở Thấm ước gì trong túi có hai nắm hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa nghe chuyện, ở đây có mấy người kể chuyện cực kỳ đặc sắc.
Đội trưởng Hàn chạy một mạch đến đây, khi đến sân đập lúa, ông đứng trên một tảng đá lớn, nói thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn nâng cao hạn mức công điểm một chút, mọi người thương lượng một chút xem có được hay không."
Vừa dứt lời, đám đông đột nhiên im lặng.
Người bình tĩnh như Sở Thấm cũng trợn mắt, không nhịn được đi lên phía trước một bước.
"Chờ một chút, ông nói nâng cao một chút là có ý gì?" Có người hỏi.
Đội trưởng Hàn nhẫn nại giải thích: "Trong thôn chúng ta có một số người cực kỳ có năng lực, đối bọn họ mà nói, mỗi ngày nhận được mười công điểm quá thiệt thòi, cho nên nếu như bộ phận người này vượt chỉ tiêu nhiệm vụ sản xuất mỗi ngày, thì tôi sẽ cho bọn họ mười công điểm trở lên."
Lại có người nóng lòng hỏi: "Vậy chúng tôi thì sao, tôi chỉ nhận được có bảy công điểm, có khả năng nâng lên thành mười công điểm hay không?"
Vẻ mặt Hàn Định Quốc bình tĩnh: "Không thể, trước kia, mười công điểm trở xuống tính như thế nào thì bây giờ vẫn tính như thế đó."
Ồ, hoá ra là vậy.
Mọi người đều hiểu Hàn Định Quốc muốn bày tỏ điều gì, thật ra có đề cập tới chuyện này hay không thì cũng không liên quan đến những người bình thường như bọn họ.