Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 198
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:34:24
Lượt xem: 36
Sở Thấm giật mình, thì ra cô không nói với thím Sở, khó trách thím Sở nhìn cô như nhìn thấy quỷ.
Người trong thôn lục tục cũng vây quanh, hỏi cái này hỏi cái kia, sờ sờ cái kia sờ sờ, thím Sở khiếp sợ xong trong lòng cũng vui mừng không kém.
Không vì cái gì khác, chỉ vì cháu gái mua xe, sau này mình mượn xe cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Có người hỏi: “Sở Thấm, xe này của cô tốn bao nhiêu tiền?”
Sở Thấm nhất thời hăng hái: “Tốn 128 đồng.”
Cô đi từ đường lớn trong thôn, chứ không phải đường nhỏ về nhà nguyên nhân chính là cái này: Sở Thấm dự định đem tiền mua xe nói ra, sau này cũng đừng có ai tới tìm cô vay tiền.
Rất nhiều người tính toán trong lòng.
Chỉ mua xe đã cần 128 đồng, mua vé xe đạp cũng phải mấy chục đồng, nói cách khác Sở Thấm vét vét sạch của cải mới có thể mua được chiếc xe đạp này.
Có người lại nói: “Chậc chậc, cô cũng thật cam lòng.”
DTV
Lần này không ai nhớ đến tiền nhà Sở Thấm nữa, ngược lại còn sợ Sở Thấm đến vay tiền.
Còn có người nói: “Đây là chiếc xe thứ ba trong thôn chúng ta, xe mới quả nhiên nhìn đẹp hơn rất nhiều, Sở Thấm cô phải bảo vệ cẩn thận, tôi thấy bí thư chi bộ thôn mỗi ngày đều phải dùng vải lau.”
Sở Thấm mỉm cười, không đáp lại, chỉ ậm ừ hai câu.
Mọi người cũng cảm thấy không có ý nghĩa, sau khi nhìn đã mắt, sờ đã tay thì để Sở Thấm đi.
Sau khi Sở Thấm đi xa đám người mới thở phào nhẹ nhõm, cưỡi xe về thẳng đến nhà.
Sau khi về đến nhà cẩn thận để xe đạp vào góc nhà chính, bắt Tiểu Bạch đến bên cạnh xe, nghiêm túc nói: “Không được động vào chiếc xe này có biết hay không, dám động thì đánh mày.”
Chiếc xe này bây giờ đáng giá hơn bất cứ thứ gì trong nhà.
Cô vốn định muốn để trong đình, không dầm mưa dãi nắng thì sợ gió thổi, dứt khoát để trong phòng, có thể thấy được cô vô cùng yêu quý.
Xong thì kiểm tra bánh xe một phen, dùng nứa gẩy nhẹ bùn đất và đá nhỏ bám trên đó, lúc này mới yên tâm, tươi cười đi nấu cơm cho Tiểu Bạch.
—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-198.html.]
Thời gian thấm thoắt trôi đi, qua hai ngày, chuyện Sở Thấm mua xe ở trong thôn cũng chỉ ồn ào hai ngày, đảo mắt đã bị chuyện cháu gái bí thư chi bộ thôn đính hôn thay thế.
Trương Phi Yến sửng sốt.
Đúng như dự đoán, cháu gái lớn của bí thư chi bộ thôn kết hôn với chàng trai có tiền đồ của Dương Tử Câu kia, đời này lại có một chuyện phát sinh thay đổi long trời lở đất.
Chẹp, cũng rất tốt.
Chẳng mấy chốc, cô đã không có thời gian để ý chuyện này nữa, nhiệt độ trong thôn tăng lên, nhiệt độ trong núi cũng tới thời điểm phù hợp trồng khoai lang.
Chạng vạng ngày hôm đó, Hoàng Đậu Tử tới tìm Sở Thấm thảo luận chuyện này. Anh ta không vào nhà mà đứng ở cửa hỏi: “Ngày mốt lên núi trồng được không, không kéo dài được nữa, mầm đã có rồi.”
Sở Thấm gật đầu: “Anh đã nói với Phi Yến chưa?”
Hoàng Đậu Tử: “Nói rồi, mấy hôm trước tôi hỏi cô ấy, cô ấy nói cô ấy cũng được. Vừa lúc ngày kia đội trưởng dẫn người trong thôn đi mua phân bón, dù sao tôi có đi làm hay không cũng không ai chú ý, Trương Phi Yến quen thói lười biếng, nếu cô xin nghỉ cũng hơi khó.”
Sở Thấm xua tay: “Tôi có thể xin được.”
Đội trưởng có việc ra khỏi thôn, người phụ trách trong thôn đương nhiên chính là bí thư chi bộ thôn, bí thư chi bộ thôn dễ xin nghỉ hơn đội trưởng Hàn nhiều.
Hoàng Đậu Tử yên tâm rồi.
Sau khi anh ta rời đi, Sở Thấm trở về phòng, chuẩn bị cho tiết Thanh Minh ngày mai.
Chuẩn bị cái gì?
Sở Thấm nghĩ tới nghĩ lui, cắt thịt thành hai miếng, luộc chín rồi bỏ vào bát, tiếp theo cho chút hạt thông năm ngoái, thêm mấy quả trứng luộc, thế là gần xong rồi.
Thời đại vật tư thiếu thốn, lộ ra quá nhiều mới có thể gây rắc rối. Sở Thấm vốn có tâm muốn làm một con gà, ngẫm lại vẫn là thôi đi.
Hiện giờ trong nhà cô tổng cộng có mười hai con gà, ngoại trừ ba con gà trống, còn lại toàn bộ chín con gà mái đang đẻ trứng. Mỗi ngày cô có thể lấy được ít nhất sáu quả trứng gà, đôi khi được chín quả, điều này khiến cho lượng trứng trong nhà Sở Thấm tăng lên rất nhiều.
Đáng tiếc lương thực…
Sở Thấm nghĩ đến việc bỏ mấy chục cân lương thực đổi vé xe đạp thì vô cùng đau lòng, phải tìm cơ hội bổ sung mới được.
Cô cũng nên lên núi nhìn một chút, từ sau khi ở trong núi gặp sói, cô mới đi hai lần.
Đừng nhìn cô lúc ấy về nhà rất bình tĩnh, thật ra đã gặp ác mộng mấy đêm liền, cũng không thường xuyên lên núi nữa, chứng tỏ từ sau khi Sở Thấm thoát khỏi nguy hiểm, lá gan cô đã nhỏ hơn nhiều.