Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 195
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:34:19
Lượt xem: 26
Lén lút về nhà, còn chưa mở cửa, Tiểu Bạch bên trong đã sủa không ngừng, giọng đầy hung dữ.
“Chó ngốc đừng kêu! Là tao.” Sở Thấm thấp giọng nói, sau khi mở khóa Tiểu Bạch nhào tới, thiếu chút nữa đụng ngã Sở Thấm vốn đã bị thương xuống đất.
Sở Thấm không nói nên lời: “Tránh ra tránh ra! Ngốc quá, không nhận ra là tao sao!”
Tiểu Bạch lúc này mới ý thức được, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, cái đuôi ngập ngừng lắc hai cái liền buông xuống, lại lắc hai cái, vài giây sau cuối cùng cũng nhận ra Sở Thấm khoác da sói, vây quanh cô cười nhếch môi điên cuồng vẫy đuôi, ý đồ lấy lòng Sở Thấm.
Khuỷu tay Sở Thấm lại bị trầy da, tức giận trợn trắng mắt, thở dài ngồi dậy đi về nhà, nhân tiện đóng cửa.
Chó là tự mình nuôi, vẫn có thể ném nó đi.
Khóa cửa lại, sau đó điều đầu tiên cần làm là đun nước để tắm.
Cô thật sự chịu không nổi mùi hôi thối trên người mình, hết cách rồi, m.á.u sói hoàn toàn thấm ướt quần áo, Sở Thấm nghĩ nếu không thể giặt sạch, nói không chừng vất bộ quần áo này đi.
“Không muốn vất mà.” Sở Thấm thì thào tự nói, quần áo này là quần áo sửa từ đồng phục công nhân nhà máy thép, chất lượng rất tốt, cô lên núi xuống đất đều mặc nó.
Nấu một nồi nước lớn, vừa gội đầu vừa tắm rửa, cuối cùng ngâm quần áo trong nước, chờ m.á.u nhả ra.
Sau đó chính là ăn cơm trưa, vẫn ăn bánh nhân thịt lợn hành buổi sáng làm, cộng thêm trứng gà còn thừa trong ba lô không gian, cũng có thể ăn no.
Về phần Tiểu Bạch, Sở Thấm đến căng tin mua cơm, về gọi nó ăn.
Tất nhiên, lúc cô đến căn tin đã rất muộn, hầu như tất cả mọi người đã ăn xong, cũng may thím Tú Hoa thấy cô không tới, để lại thức ăn cho cô.
Về đến nhà, đặt toàn bộ bốn con sói c.h.ế.t trên sân sau.
Cô hơi khó xử, thịt sói không ngon, vừa chua vừa mặn. Đời trước Sở Thấm có thể chấp nhận một hai, nhưng đời này Sở Thấm không đến mức sống c.h.ế.t trước mắt thì không ăn nó, cô không nghĩ ra cách nào có thể ăn ngon.
Nhưng, tốt xấu gì cũng là thịt mà, cũng không thể vứt đi được.
Ngoại trừ thịt, trên thân sói chỉ có da sói là đáng giá nhất, thế nhưng Sở Thấm đ.â.m người nó khắp nơi đều là lỗ máu, làm sao còn có thể lột ra một tấm da nguyên vẹn.
Sở Thấm cảm thấy thật đáng tiếc, cũng không biết bốn con sói này có thể gom góp được một tấm đệm da sói hay không.
“Ai!” Sở Thấm thở dài, không nghĩ tới có một ngày cô cũng sẽ vì thịt mà rầu rĩ.
Lo lắng đề phòng thiếu chút nữa mất mạng sau nửa ngày nghỉ cũng kết thúc, cô có thể về làm ruộng nhưng thật không dễ dàng gì.
Lúc cầm cuốc đi cuốc đất lại có cảm giác thân thiết hoài niệm, giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, làm việc nặng hơn nữa cũng không cảm thấy khó khăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-195.html.]
Chúc ngủ ngon.
Ánh trăng như nước, đêm nay bầu trời trăng sáng ít sao.
Trong phòng ngủ đốt lên hai ngọn đèn dầu, coi như sáng sủa, đặt ở trên tủ đầu giường.
Sở Thấm vén quần áo lên, chỉ thấy vùng da trước bụng màu xanh đen. Còn có đùi và các nơi khác, ban ngày không cảm thấy đau, nhưng đến tối xanh xanh tím tím, lúc này cô mới phát hiện ra bầm tím chỗ này một cái chỗ kia một cái.
“May mà có thuốc.” Sở Thấm thầm nghĩ.
DTV
Cô lấy rượu thuốc mua từ chỗ bà nội Tần Hoa trong ngăn nhỏ phía dưới tủ đầu giường ra, sau đó đổ lên tay, đặt ở lòng bàn tay xoa nóng rồi bôi lên vùng da xanh tím.
May mà bụng không có sao, Sở Thấm chịu đựng đau đớn xoa bóp vùng ứ máu.
Ngay sau đó mở hộp mù lấy cồn i-ốt bôi lên vết thương trầy da, vết thương ở khuỷu tay nông, không cần thuốc tiêu viêm nữa.
Nhưng vết thương trên đùi rất sâu, bôi i: ốt xong phải bôi thuốc tiêu viêm.
Hôm nay Sở Thấm cảm thấy vô cùng may mắn khi ở nhà mình thường chuẩn bị rượu thuốc, còn có cả vật tư y tế chữa bệnh.
Làm xong những thứ này, thổi tắt đèn dầu, kéo chăn nhắm mắt ngủ.
Một ngày thăng trầm này…
Trong thôn cứ như vậy yên tĩnh qua vài ngày.
—
Hôm nay, Hàn Định Quốc thông báo cho nghỉ một ngày, để mọi người có thể làm việc riêng của mình.
Người trong thôn như ong vỡ tổ chạy lên núi, đều lên núi hái rau dại, mà Sở Thấm vốn hái rau dại lại đi lên thị trấn, hôm nay cô phải lên thị trấn!
Nhưng cũng may, không mượn được xe của đội trưởng Hàn nhưng mượn được xe của cậu út Dương.
Đi tới thôn Tịnh Thủy, Sở Thấm nói rõ mục đích đến đây.
Cậu út Dương nói: “Vừa lúc cậu có việc cần làm, cậu đi cùng cháu.”
Sở Thấm liếc mắt nhìn nửa bao lương thực bên cạnh ông ấy đã hiểu được, đây là định đưa lương thực cho Trần Thiên Chương.
“Được, cảm ơn cậu.” Sở Thấm ngồi lên yên sau xe, cậu cháu hai người vừa nhanh chóng đạp xe vừa đi đường tắt, hơn ba giờ đã đến thị trấn.