Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 193
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:34:16
Lượt xem: 22
Hai con sói bỏ đi.
Sở Thấm ngẩn người, nhanh chóng cầm lấy kính viễn vọng, điều này không có khả năng lắm, sói là động vật có tính kiên nhẫn nhất, mới hai ba giờ ngắn ngủi làm sao có thể rời đi chứ?
Chắc chắn phía xa có gì đấy hấp dẫn sói, cho dù năm giác quan của cô nhạy bén hơn nữa cũng không thể so sánh bằng ưu thế bẩm sinh của bầy sói hoang.
Quả nhiên, là gà rừng đi lạc vào mảnh đất này.
Gà rừng từ trước đến nay đều không dễ bắt, biết chạy biết bay, Sở Thấm bắt gà rừng đều là gà rừng bị cô đặt bẫy mới bắt được, xác suất bắt được bằng tay không ít đến đáng thương.
Trong lòng Sở Thấm khẽ động, trong chốc lát phản ứng lại, đây là cô cơ hội tuyệt hảo, bỏ qua lần này không biết phải đợi tới khi nào, nhất định phải nắm chắc.
Cô nhìn chằm chằm hai con sói rời đi đằng kia, thấy chúng nó bị gà rừng hấp dẫn, đi theo sau lưng gà rừng.
“Sáu mươi, tám mươi mét, một trăm mét, một trăm năm mươi mét, hai trăm mét…”
Sở Thấm thầm cầu trong lòng.
Sau khi hai con sói cách mình hai trăm mét, cô bỏ kính viễn vọng xuống, thừa dịp sói hoang canh giữ dưới tàng cây xoay người thong thả bước đi thì từ một bên khác của thân cây to lớn chậm rãi xuống cây.
Cẩn thận không phát ra âm thanh gì.
Sở Thấm cảm thấy mình lúc này và mình kiếp trước thật trùng hợp, giống như trở lại ngày sống sót trong khi tận thế, những kỹ năng săn g.i.ế.c bị cô lãng quên được thức tỉnh.
Cách mặt đất khoảng chừng một mét rưỡi, cô không chờ đợi nữa, nhanh chóng nhảy xuống đất.
Rõ ràng không huấn luyện cơ thể nhiều năm, nhưng bây giờ khi chân vừa chạm đất, cô hung bạo cầm d.a.o đ.â.m về phía con sói hoang!
“Ha hả:”
Hai chân Sở Thấm dùng lực, cơ bắp toàn thân linh động, nhanh nhẹn như con sói hoang phục kích cô trước đó.
Cuối cùng sói hoang cũng kịp phản ứng, không chút tránh né há to miệng muốn cắn vào cái cổ yếu ớt của Sở Thấm, sau khi bị Sở Thấm tránh được mắt nó lộ ra sự hung ác, móng vuốt sắc nhọn hung hăng cào về phía trước.
DTV
Sở Thấm cũng không khách khí, lần nữa tránh thoát khỏi móng vuốt của nó, trốn ra sau lưng nó, toàn bộ quá trình chỉ ba giây, nhưng cô lại cảm thấy tốc độ chậm gấp mười lần, bên tai đều là tiếng sói hoang thở dốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-193.html.]
Không thể đợi nữa, phải nhanh chiến đấu giải quyết cho xong!
Vẫn còn một con sói hoang đang mai phục!
Chỉ thấy tay phải Sở Thấm cầm chặt d.a.o giơ lên thật cao, thuần thục đ.â.m mạnh vào cổ sói hoang, trong nháy mắt m.á.u phun ra nắm lưỡi d.a.o dùng sức xoay một vòng, tạo thành một vết thương cực lớn, sói hoang “Ngao u” một tiếng, thảm thiết kêu lên.
Con sói hoang mai phục kia cũng đi ra, trước tiên Sở Thấm cất con sói vừa đánh hạ vào trong ba lô không gian.
Con sói này bị đ.â.m trúng cổ, m.á.u chảy khắp nơi, đợi lát nữa thả ra mới không làm cô bị thương.
Mà giờ phút này sói hoang mai phục đang chậm rãi tới gần, trong nháy mắt nhìn thấy đồng bọn biến mất, dĩ nhiên Sở Thấm nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt con sói hoang này.
Sở Thấm không thể chờ thêm nữa, còn có hai con sói đằng xa.
Cô rút gậy gỗ ra, không chút do dự chạy về phía con sói hoang thứ hai, con sói hoang bị cô khiêu khích, lao thẳng về phía cô mà cắn.
Con sói hoang này rõ ràng không mạnh bằng con trước, nhưng thể lực Sở Thấm tiêu hao nhiều, gậy gỗ mạnh mẽ đập vào đầu nó, khi phát ra một tiếng trầm đục nó cũng hất Sở Thấm ngã xuống đất.
“Á!” Sở Thấm kêu lên đau đớn, con sói c.h.ế.t tiệt này… Cô bị đụng vào bụng.
Nhưng bây giờ cô không rảnh để tâm, bởi vì con sói này đang ở phía trên cô, há to miệng, thậm chí Sở Thấm có thể cảm nhận được hơi nóng kia, có thể thấy được đã ở trong hoàn cảnh mày c.h.ế.t tao sống.
Sở Thấm cắn răng, vẻ mặt dữ tợn, ném gậy sang một bên, lăn một vòng dưới con sói hoang, đồng thời dùng d.a.o mổ lợn đ.â.m vào bụng nó, sau đó lại hướng về phía sau, kéo d.a.o sắc bén rạch ra một vết thương lớn.
Máu chảy tí tách, sói hoang thống khổ kêu rên, Sở Thấm cũng thu nó vào trong ba lô không gian.
Ngay sau đó cô mặc kệ mình có bị thương hay không, cố nén đau chạy như bay đến dưới gốc cây leo lên cây.
Cho đến khi ngồi trên thân cây, Sở Thấm mới thở phào nhẹ nhõm.
Chân cô như nhũn ra, còn không cách nào khống chế mà phát run, cô phải cúi người xuống ôm chặt cành cây, nếu không cô sợ mình không có lực rơi xuống cây mất.
“Phù, thiếu chút nữa c.h.ế.t ở đây.”
Sở Thấm thở phào buồn bực thầm nghĩ. Thật ra trước khi hành động cô còn tìm ra hạ sách khác, chính là bỏ mấy con sói hoang vào ba lô không gian, sau đó ném xuống vách núi.