Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 183

Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:34:00
Lượt xem: 22

Sau khi xác định rõ ràng thời gian với kỹ thuật viên Mạc, Sở Thấm cưỡi xe đạp về thôn Cao Thụ.

Trước khi về tới thôn, cô không quên ghé hàng thịt mua thịt giùm thím Sở. Thật ra dưới quên cũng có hàng thịt, mới mở đầu năm nay, của nhà nước chứ không phải tư nhân, mục đích là để tiện cho các đội viên ở nông thôn.

Cũng nhờ năm ngoái nuôi heo tốt, trại chăn nuôi của xã Dương Tử Câu thật sự không tệ.

Lúc về đến thôn, cô không gấp gáp tìm đội trưởng Hàn ngay mà chạy qua nhà thím Sở, để thịt vào bếp trước. Cô biết chìa khóa nhà bếp của thím Sở ở đâu.

Xong xuôi mới chạy đi tìm đội trưởng Hàn báo cáo.

“Đồng ý thật hả?” Hàn Định Quốc hỏi luôn miệng.

Sở Thấm gật đến nổi khùng luôn rồi: “Thật mà, ông nhanh nhờ người đi dọn một căn phòng sạch sẽ cho kỹ thuật viên đi, cô ấy thích những nơi yên tĩnh, tôi cảm thấy không nên để cô ấy tới ở ké nhà của thôn dân, không thì quét dọn, sửa sang lại căn nhà nhỏ cạnh nhà kho chỗ sân phơi lúa đi?”

Hàn Định Quốc đáp: “Cũng được, chiều tôi sẽ gọi người tới quét dọn, cô nói ngày mốt cô ấy mới đến mà, chắc chắn kịp.”

Sở Thấm lại nói: “Nhưng cũng không biết kỹ thuật viên Mạc có ở lại thôn chúng ta không nữa, cô ấy không chỉ lo cho thôn chúng ta với Dương Tử Câu thôi mà cả thôn Khê Đầu luôn. Nhưng để cho chắc thì cứ nhờ người lau dọn lại căn phòng đó đi. Đúng rồi, đến lúc đó ông nhớ thuận theo kỹ thuật viên Mạc một chút, đừng hở tí là cãi nhau với người ta, cô ấy ăn mềm không ăn cứng đâu.”

Hàn Định Quốc gật đầu.

Ông ta còn chưa kịp mở miệng, Sở Thấm bỗng chèn thêm một câu: “À, với lại… tôi mang luôn xe đạp của đội trưởng ra làm điều kiện rồi, sợ là một tháng kế tiếp ông sẽ phải thường xuyên cho người ta mượn đó.”

Dứt lời, không đợi đội trưởng Hàn nổi khùng, Sở Thấm đã vội vàng cầm cái cuốc chạy mất dép.

Hàn Định Quốc: !!!

Con nhóc thối này, đang yên đang lành cho mượn xe đạp làm gì chứ.

Hàn Định Quốc chợt nhớ tới một câu nói đã có từ xưa: Con bán đồ cha, chẳng hề xót.

Đợi đã, cô là con gái của đại ca Sở mà, đương nhiên sẽ không thấy xót của rồi.

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-183.html.]

Sở Thấm thành công né được một kiếp, cặm cụi làm việc, tốc độ nhanh hơn người khác đôi chút. Vừa làm, cô vừa nghĩ thầm trong lòng, mấy ngày trước, khi cậu nhỏ tới đưa mạch nha, sao mình lại không hỏi ông ấy xem dạo này có nhận được phiếu xe đạp nhỉ?

Mà chắc là không, vì có thì nhất định cậu út sẽ nói cho mình biết.

Sở Thấm thở dài trong lòng, xem ra phải dời kế hoạch mua xe đạp lại rồi.

Nhưng điều cô hoàn toàn không nghĩ tới đó là, ngay tại lúc này, cậu út Dương đang nhìn thấy phiếu xe đẹp thật!

Huyện Tân Minh, trên thị trấn.

Đây là lần thứ hai Trần Thiên Chương tới nơi này, lần này là vì đã đến thời điểm hẹn gặp Dương Tiểu Hưng.

Còn hẹn để làm gì hả? Tất nhiên là nhờ Dương Tiểu Hưng lấy đồ ăn giúp anh ta rồi. Bọn họ vẫn hẹn nhau ở chỗ cũ, tức nhà của Hồ Uy, nhưng lần này Trần Thiên Chương lại tới trước.

Hồ Uy rót cho anh ta cốc nước, bảo: “E là tới mai anh mới về được, giờ còn là ban ngày, phải đến tối thì Tiểu Hưng mới có thể chở lương thực đến đây.”

Trần Thiên Chương không có ý kiến: “Có lương thực là được, khi nào đến cũng không sao.”

Sau đó anh ta lại nói với giọng vui mừng: “Trong thư, anh Hưng bảo đã mua được không ít lương thực, đặc biệt là khoai lang, tận hơn trăm ký lận.”

Có thể nói, một trăm ký hơn khoai lang này đã chiếm trọn lấy tim anh ta, khiến anh ta thấy vui hơn cả khi mua được gạo nữa.

Ngoài ra còn có tầm một trăm ký gạo, cộng thêm vài ký lương thực mà anh ta mua được từ những chỗ khác, bằng đó hẳn đã đủ để lấp đầy khoảng trống dưới gầm giường.

Hồ Uy thật sự không hiểu, rõ ràng anh ta đang ở trên thị trấn, còn là người có công ăn việc làm không cần xuống ruộng cũng có lương thực để sống, vậy thì tại sao phải mua nhiều lương thực cho ông nội tới thế chứ.

Phải biết rằng số lương thực này đều được mua với cái giá tương đối cao, thậm chí còn chẳng rẻ bằng khi anh ta tự đi mua ở chợ lương thực nữa.

Hai người cùng ngồi chờ đến tối. Trong lúc đó, thỉnh thoảng họ sẽ trò chuyện qua lại, nói một hồi lại vòng tới gia đình của Dương Tiểu Hưng, thế là lỡ miệng nói toẹt ra hoàn cảnh trong nhà Dương Tiểu Hưng luôn.

“Nhà Tiểu Hưng phức tạp đến lạ lùng luôn ấy, năm anh chị em, nhưng khác cả cha lẫn mẹ.”

Loading...