Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 167

Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:33:34
Lượt xem: 34

Buổi trưa, Sở Thấm lấy nồi sắt nấu cơm trong cái chòi nhỏ cô vừa xây xong.

Cũng có cảm giác vui vẻ như khi được ở thôn quê.

Hôm sau.

DTV

Đội trưởng Hàn bị Sở Thấm ép khó có lúc kiên định, ông ấy chào hỏi mọi người rồi bắt đầu thực hiện.

Quy hoạch mương nước có thể vừa sửa vừa thay đổi, dẫu sao có một số chỗ phải sửa, có tránh thế nào cũng không được nên mới phải sửa vài đường.

Hàn Định Quốc nói để mọi người bình tĩnh: “Sửa mương nước có thể mở nhà ăn cho người trong thôn mình, mọi người chỉ cần nộp một nửa chỗ lương thực thôi, còn lại bổ sung từ trong thôn, công điểm tính tương ứng.”

Oa!

Người dân nghe câu này rất hài lòng.

Mọi người đều phải tiết kiệm, tiết kiệm được lương thực nhà mình bao nhiêu thì tiết kiệm. Các thôn dân cho rằng lương thực trong nhà mới là lương thực của mình, không tính lương thực của đại đội trưởng thôn.

Lại còn mở nhà ăn nữa, thế có nghĩa là có người nấu cơm, tiết kiệm được chút củi lửa trong nhà.

Hơn nữa còn có công điểm, rất nhiều người chăm chỉ cảm thấy đây là thời cơ tốt để kiếm từng chút công điểm, từng chút lương thực nên vội vàng đồng ý.

Hàn Định Quốc cũng có năng lực nên nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa cho người dân.

Ai làm việc ở nhà ăn, ai chịu trách nhiệm điều tra thực địa, ai chịu trách nhiệm đào mương, chọn đất, ai chịu trách nhiệm chuyển đá…

Nói chung người trong thôn đều được ông ấy động viên, ra sức cố gắng trong năm nay phải hoàn thành được bảy mươi phần trăm việc sửa muông nước, nhất là những chỗ quan trọng, mương nước phải thông thoáng mới được.

Sở Thấm chọn việc đào đất.

Công việc này có mười công điểm, công điểm cao mà khó làm, làm việc còn mệt hơn khi vào mùa thu hoạch nữa.

Thôn làng yên ả đột nhiên khí thế ngất trời từ ngày đó, trước đây còn có người lén ra khỏi thôn không biết đi đâu đánh bạc, giờ bị đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn sắp xếp đi đào đất, còn giúp bọn họ tránh khỏi tai họa.

Trương Phi Yến cũng đang làm việc, lúc đầu cô ấy định đến nhà ăn, cuối cùng mẹ cô ấy thấy Sở Thấm đào đất nên ghi tên giúp cô ấy vào việc chọn đất.

Lúc đang làm việc cẩn thận thì cô ấy thấy có người chạy đến cạnh chỗ bác cô ấy không biết đang nói gì, chỉ thấy mặt bác cô ấy trắng bệch.

Sau đó bác cô ấy được bí thư chi bộ thôn dẫn đi, vừa đi bí thư chi bộ vừa trừng mắt dạy dỗ ông ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-167.html.]

Trông bí thư chi bộ chỉ muốn đánh bác cô ấy cho tỉnh táo lại.

Sau đó cậu của Sở Thấm cũng bị thế, sợ hãi đôi môi run rẩy, tay run suýt nữa thì không cầm được cuốc.

Bác Thẩm bên cạnh cố gắng nhìn ông ấy, mắt nhìn như sắp nhỏ máu, nếu không có người kéo lại thì chắc sẽ xông đến đánh nhau mất.

Trương Phi Yến đột nhiên nhớ ra, đệt, quên mất chuyện này!

Ôi! Cô ấy sống mấy chục năm nên quên mất, đến bây giờ mới nhớ ra.

Kiếp trước, đúng lúc này cũng có chuyện xảy ra, mấy người trong thôn tụ tập đánh bạc nên bị công an bắt, bác của cô và chú của Sở Thấm là hai người trong số đó.

Chuyện này liên lụy nhiều người, thôn Cao Thụ có 5 người, thôn bên cạnh 6 người, thôn xã 8 người, những nơi khác không biết, tổng cộng lên đến 22 người.

Thôn có người liên quan bị phê bình, thậm chí thôn bọn họ còn có công an đến phổ biến luật pháp.

Lúc đó đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ mặt đen như đáy nồi, ngày nào cũng phải vào thôn làm báo cáo.

Có lẽ vì thế mà đội trưởng Hàn không thể cứng rắn lúc thu lương thực được, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của Trương Phi Yến.

Nói chung hậu quả xấu kéo dài đến mấy năm sau.

Chị họ của Sở Thấm, Sở Hồng là người đi học, sau này đại đội trưởng và bí thư chi bộ muốn đề cử cô ấy đi học trường đại học công nông, tài liệu được xử lý đưa lên trên sắp được phản hồi, cuối cùng lại bị người báo cáo bố từng đi đánh bạc, từng bị bắt.

Dù cuối cùng không có việc gì, chỉ bị giam hai ngày rồi lại được thả ra, nhưng đó cũng bị xem như vết nhơ, bị loại khỏi danh sách.

Hầy!

Nhất thời Trương Phi Yến cũng không biết nói gì, chỉ thấy phiền muộn nhưng cũng thấy may mắn.

Cô ấy chuồn đến chỗ Sở Thấm, nói với cô: “Sao tôi thấy cô mới là người đặc biệt nhỉ?”

Cô ấy có ngốc hơn nữa cũng nhận ra điều thay đổi này do Sở Thấm tạo nên chứ không liên quan đến cô ấy.

Sở Thấm hoàn toàn không chú ý đến cậu của cô, ngày nào cô cũng cắm đầu làm việc mệt muốn chết, mồ hôi đầm đìa: “Đột nhiên cô nói không đầu không đuôi gì vậy?”

“Không có gì, coi như tôi không nói đi.”

Sở Thấm: “...”

Ngày nào đó cô phải kéo cái người nói mập mờ bí ẩn này đi trồng khoai lang mới được!

Loading...