Hôm giao thừa gió tuyết tạm dừng, một ngày thời tiết hiếm .
Không chỉ thời tiết , mà những chuyện xảy đến cũng tuyệt vời.
Hôm nay Sở Thấm nhận tờ báo, đúng , chính là tờ báo đăng ảnh cô cài bông hoa màu đỏ tươi nhận giải thưởng.
Bức ảnh đen trắng, cũng may là ảnh đen trắng nên bông hoa màu đỏ. Chỉ là hàm răng của cô trắng quá mức, nụ cứng ngắc, giống như đang cầm d.a.o kề cổ uy h.i.ế.p cô .
Hàn Định Quốc đích cầm tờ báo đưa cho cô: “Báo từ mấy ngày , nhưng hôm nay về quê mới lấy một tờ từ văn phòng cho cô, cô tự giữ lấy .”
Sở Thấm lướt qua ngày tháng, đúng là xuất bản từ mấy hôm !
năm nay muộn hơn năm ngoái.
Đây là báo thành phố, bài báo đưa tin về chiến sĩ thi đua gần một nghìn năm trăm chữ, tên Sở Thấm in hoa và tô đậm tiêu đề.
Hàn Định Quốc đưa tờ báo cho Sở Thấm giây , giây thấy chú thím Sở xuất hiện đằng .
Hai , sờ tới sờ lui, chỉ hận thể mang về nhà lấy kính bọc đem treo tường.
Đợi khi hai rời , chẳng mấy chốc Sở Thấm nghênh đón một đoàn nữa tới nhà, chủ yếu là đến để tờ báo nọ.
Ở cái thôn trang hẻo lánh xa xôi lên báo, mặc dù từ nhưng khi tận mắt chứng kiến tờ báo, thấy Sở Thấm xuất hiện tờ mắt, ai nấy cũng ngạc nhiên tới nỗi suýt rớt tròng mắt.
Có : “Sở Thấm , cô phát tài .”
Sở Thấm cau mày: Này thì gì là phát tài ?
Lại khác : “Sở Thấm , bây giờ cô thể công nhân thành phố ? Cô lên báo , mấy công nhân cũng lên báo giống cô đấy.”
Lông mày Sở Thấm vẫn cau chặt: Thì để gì ?
Lại : “Sở Thấm , cô quan chức đấy ? Cô nuôi heo béo tròn lắm thịt, còn chuyện nữa, chắc tới nông trại chăn nuôi heo cũng nhỉ?”
Sở Thấm: Được!
quên , chiến sĩ thi đua như Sở Thấm nếu cố gắng tìm cách phát huy năng lực của bản thì tới trại chăn nuôi quê nhà vẫn . Chỉ là thiên tài sắp tới gần, cô tốn thì giờ việc ở trại chăn nuôi sản xuất thì ích lợi gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-154.html.]
Cũng may là giao thừa nên mấy họ cũng công việc bận rộn riêng, ở nhà cô bao lâu thì bỏ về cơm tất niên.
Sở Thấm lấy trang báo đưa tin liên quan đến , đó gắp cẩn thận cất ngăn kèo, một nơi dễ lấy .
Ánh ban mai chiếu rọi, bầu trời âm u đầy mây.
Có làn gió nhẹ thoảng qua, kèm với đó là mùi hương của pháo.
Xế chiều, mặt trời bắt đầu lặn xuống núi, tiếng pháo trong thôn càng nhiều.
Truyền thống địa phương là đốt pháo đêm giao thừa, Sở Thấm cố tình giữ hai quả pháo mới mua để đốt bây giờ và sáng mai.
“Bùm bùm ——”
Sở Thấm đốt pháo trong sân, đây là đầu tiên cô châm lửa đốt pháo nên tâm trạng nao nao.
Tiếng pháo nổ đánh dấu sự kết thúc của năm, gió xuân khiến dễ nóng Đồ Tô.
Sở Thấm vốn học văn hoá nhiều, nhưng hiểu đầu cô bỗng nảy bài thơ cổ.
Ban đầu cô nghĩ rằng âm thanh đốt pháo nhàm chán, giống như kiếp cô từng dân trong thành phố thả đèn trời. Sau khi đèn trời thả bay lên, những đứa nghèo khổ như cô ở ngoại ô thành phố cũng thể thấy. Dưới góc của Sở Thấm, mấy kẻ giàu trong thành lãng phí tiền mua đèn trời để thả là đang tạo lợi thế cho cô.
Bây giờ nghĩ , Sở Thấm thấy dù đốt pháo thả đèn trời cũng là một kiểu gửi gắm hy vọng.
Nếu tuyệt vọng đến c.h.ế.t lặng, thì sẽ mãi mãi tia hy vọng nhen nhóm.
Tiếng pháo kéo dài năm sáu giây tắt dần, Sở Thấm vui vẻ phòng bếp, đem đồ ăn chuẩn sẵn lên nhà chính.
Sở Thấm quyết định giường ấm với lò sưởi treo tường nữa, đó cô sẽ đập bếp xây .
Hết cách, bệ bếp sử dụng suốt nhiều năm nên dấu vết nứt vỡ, thậm chí ống dẫn khói cũng bắt đầu rò rỉ.
Có điều là nên khởi công trong dịp tết, nên Sở Thấm quyết định đời qua ngày mười lăm tháng giêng mới tính.
DTV
Mấy món ăn bày lên bàn, Sở Thấm ít khi thắp cả hai ngọn đèn dầu, nhà chính sáng rực.
Dường như trong lúc ăn tết nên đem bài vị để tưởng nhớ khuất, bài vị của ông bà nội nguyên chủ vẫn đang ở nhà chú út Sở, mà bài vị của cha nguyên chủ thì trong tay Sở Thấm. Còn bài vị ở chỗ dì Dương.