Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 153
Cập nhật lúc: 2024-10-25 23:38:18
Lượt xem: 42
Lương Thiến cười nói: “Vậy tối nay anh về sớm chút nhé, anh mời đám lão Ngô vào ngày mùng sáu tháng giêng, việc còn lại để sau đó làm.”
Lý Hoà gật đầu, anh ta nghĩ xa xăm, thử lục lại tất cả những thanh niên mà anh ta quen một lần, nhưng lại thấy chẳng ai phù hợp, ai cũng có khuyết điểm riêng.
Thôn Cao Thụ.
Tất nhiên là Sở Thấm hoàn toàn không biết những chuyện này, làm sao cô có thể biết là dì cả đã tìm đối tượng trong quân đội giúp cô.
Vào cái hôm Sở Thấm đang chuẩn bị đồ ăn cho đêm giao thừa, thím Sở gọi cô sang nhà ăn cơm, Sở Thấm không sang, cô nói: “Hôm nay cháu ăn ở nhà, đợi sang năm mới sẽ tới nhà chú thím ăn.”
Thím Sở cũng không nói thêm gì nữa, Sở Thấm muốn đón giao thừa ở nhà mình.
Sau khi thím Sở xoay người đi, có thể thấy đôi mắt thím Sở hơi ướt, bà ấy thầm nghĩ có lẽ Sở Thấm vẫn nhớ thương cha mẹ. Ai cũng nói đứa trẻ không mẹ đáng thương biết nhường nào, mà những người không cha không mẹ như Sở Thấm lại càng đáng thương hơn.
Sở Thấm: “…”
Hoá ra còn có thể nghĩ theo cách này được sao?
Không phải vì nguyên nhân này mà cô từ chối sang nhà thím Sở ăn, chủ yếu là vì năm nay trong nhà cô có rất nhiều thứ, đồ ăn phong phú hết chỗ chê nên cô muốn ở nhà.
Sáng sớm, Sở Thấm mở cửa sổ, mở cánh cửa của chiếc tủ lạnh tự chế, lấy thịt dê đã đóng đá bên trong ra.
Thịt dê là dì cả cho, tổng cộng hai cân, Sở Thấm chỉ rã đông một cân, sau đó chuẩn bị làm món thịt dê hầm củ cải. Sở Thấm luôn cho rằng thịt dê và củ cải là sự kết hợp hoàn hảo nhất, ăn thứ này vào sẽ giúp làm ấm cơ thể.
Tiếp theo Sở Thấm lấy cá trắm cỏ đông lạnh ra, cá trắm cỏ này là cậu út đưa cùng ngày với dì cả. Sở Thấm định làm món cá hầm cải chua, vừa đúng lúc vại dưa chua của cô đã lên men, ngửi thấy mùi chua chua hấp dẫn.
Sau đó là tới đồ sấy, cô băm thịt khô gà thịt khô thỏ thành từng miếng, thái lát thịt khô lạp xưởng rồi đặt vào nồi hấp, mùi thơm nức mũi.
Sau đó là món thịt heo tươi, cũng tương tự món thịt kho tàu, thêm cái sườn heo chua ngọt.
Cuối cùng là tới đĩa cải trắng ngâm dấm và canh quỳ giải hoá cái lạnh mùa đông.
Sở Thấm đã chuẩn bị xong đồ ăn, mấy đêm gần đây cô luôn nhớ thương mấy món này, trước khi đi ngủ phải nuốt nước miếng mấy lần lận, làm sao mà từ bỏ để tới nhà thím Sở ăn được.
“Tiểu Bạch, chúng ta đón năm mới cùng nhau nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-153.html.]
Sở Thấm ngồi xổm xuống, vừa cười vừa xoa đầu Tiểu Bạch.
Thỉnh thoảng lại có tiếng pháo nổ trong thôn, Sở Thấm cũng nhờ người ở quê mua pháo cho, thậm chí cô còn viết một câu đối trên giấy đỏ dựa theo lời cát tường trên báo rồi dán ngoài cửa, coi như lời cầu may cho sang năm làm việc gì cũng được thuận lợi an khang.
Để dán được câu đối phải dùng keo, mà keo của nhà Sở Thấm được làm từ bột khoai lang. Thím Hoàng ở bên kia bờ sông – người hiếm khi làm việc chăm chỉ nổi một ngày: thấy câu đối dán trên cửa, bà ta cầm một quả trứng gà sang để đổi lấy keo dán.
Sở Thấm khiếp sợ thật sự, cô trừng mắt, thì thầm: “Má ơi, bà ấy không những lặn lội qua sông mà còn phải leo sườn núi…”
Thím Hoàng là kiểu nếu có thể nằm sẽ tuyệt đối không ngồi, có thể động miệng chứ nhất quyết không chịu cho hai cái chân quý giá của mình hoạt động.
Vậy mà hôm nay thím Hoàng lại bất ngờ xuất hiện ở đây, Sở Thấm thật sự ngạc nhiên.
“Sở Thấm, có thể chia ít keo dán cho thím được không?” Bà ta hỏi.
Sở Thấm vội vàng gật đầu: “Được, cháu chia cho thím một nửa, thím đưa bát ra đây, cháu chắt cho thím.”
Thím Hoàng đưa quả trứng gà cho Sở Thấm, cười nói: “Cho cháu quả trừng gà này.” Dứt lời, bà ta xoay người rời đi.
Làm sao Sở Thấm biết là thím Hoàng sợ người hàng xóm là cô đây.
Chuyện nhà cô bị trộm làm loạn, nhà họ Hoàng là người biết rõ nhất. Thím Hoàng chỉ cảm thấy đêm đó có gì không đúng, sau ngẫm nghĩ lại càng thấy Sở Thấm tàn nhẫn độc ác, từ đó về sau bà ta thấy Sở Thấm là tỏ ra khách sáo rụt rè, làm gì dám đứng trong nhà thét Sở Thấm cầm keo dán sang cho mình?
DTV
Thím Hoàng nói: Mình không thể trêu vào thì chẳng lẽ không biết trốn ư?
Sở Thấm vui vẻ nhận quả trứng rồi đặt sang bên cạnh, đợi sau khi dán xong câu đối, cô cũng không quên cầm quả trứng gà vào.
Lúc đi đường Sở Thấm còn tiện tay gõ quả trứng gà lên trán mấy cái… Ưm!
Sở Thấm kinh hãi, thứ chất lỏng màu vàng suýt chảy từ đầu cô xuống, cô vội chạy vào phòng bếp bỏ quả trứng gà vào trong bát.
Sau đó Sở Thấm lấy khăn lông lau trán và tóc, lau xong lại thấy vừa tức vừa buồn cười.
Trời ạ, đưa cho người ta quả trứng gà sống cũng phải nói trước một tiếng chứ.
Sở Thấm còn tưởng mình được tặng trứng gà luộc!
Thôi được rồi, đây là do cô không chú ý.